Quả thật từ khi mẹ Trương đi, mặc dù bé Kiến Minh được gửi ở nhà trẻ nhưng hầu như mọi công việc trong nhà đều do cô gánh vác, hơn nữa còn phải chăm sóc bốn đứa trẻ nên cô mệt mỏi hơn trước rất nhiều. Nhưng đối với cô, sự mệt mỏi này có đáng là gì?
Sống mà cảm thấy mệt mỏi, có lẽ đây mới thật sự là cuộc sống.
Cô cười nói: “Em không mệt chút nào! Ăn xong em còn có chỗ thắc mắc cần hỏi anh đây!”
Cho dù ở tình huống như vậy nhưng Triệu Trân Trân vẫn không từ bỏ việc học tập, đương nhiên hiện tại thời gian không dư dả nhiều. Trừ cuối tuần thì bình thường chỉ có thể chờ bọn nhỏ ngủ say cô mới có thể lấy sách giáo khoa ra học một lát. May là tiến độ của cô cũng không chậm, chắc còn khoảng một tháng nữa có thể hoàn thành chương trình cấp hai!
Văn phòng thị chính.
Thị trưởng Trần ngẩng đầu lên từ trong chồng tài liệu dày cộp, anh ta xoa xoa lông mày, nói với thư ký đang đứng bên cạnh: “Khi nào thư ký Trương đến báo cáo công việc?”
Tiểu Lâm vội vàng nói: “Hôm qua trưởng ban Trương đã đến, nhưng lúc đó anh đang họp, anh ấy đã đợi nửa giờ. Sau đó một người cấp dưới nói rằng Xưởng bông xảy ra chuyện rồi, có người đánh nhau, còn dùng dao nữa nên trưởng ban Trương vội vàng rời đi luôn!”
Thị trưởng Trần càng nhíu chặt mày, anh ta dặn: “Cậu đi hỏi xem chuyện là thế nào!”
Xưởng bông nhà nước Bình Thành không giống một số công xưởng khác thuộc về “công tư hợp doanh”, mà vốn dĩ là đã có nền tảng nhất định. Nó chính là phát triển trên một xưởng cũ và vài máy móc cũ, ban lãnh đạo đều là đảng viên xuất thân từ các gia đình bình thường.
Xưởng trưởng Tạ Trường Xuân là quân nhân xuất ngũ, vốn dĩ ông ta làm rất tốt ở xưởng may đồ quân dụng của quân đội, nhưng được điều tạm sang làm xưởng trưởng của xưởng bông nhà nước. Công nhân được tuyển dụng cũng đều từ các gia đình dân thường. Có thể nói thế này, ngoại trừ lác đác vài sinh viên phân công sau này thì toàn xưởng đều không liên quan với giai cấp tư sản.
Vì vậy ngay khi bắt đầu, lúc thư kí Trương nghe nói thị trưởng Trần bảo tổ công tác vào đóng quân ở xưởng bông nhà nước, anh ta đã nghĩ điều đó là không quá cần thiết.
Nhưng thị trưởng Trần suy nghĩ nhiều hơn, xưởng bông nhà nước đang trên đà phát triển đáng mừng. Giá trị sản lượng hằng năm rất nổi bật trong toàn bộ Bình Thành, hai năm gần đây đã đóng góp sức lực rất lớn cho khoản thu tài chính của Bình Thành. Một đơn vị như vậy không thể để người khác phá hoại được, anh ta phải ra tay trước.
Tổ công tác là một nhóm mới xuất hiện, đừng xem những công nhân của xưởng bông nhà nước đều khoe khoang đến tung trời, nhưng thực hiện mọi việc thực tế vẫn rất thận trọng. Mặc dù tổ công tác đưa ra thông báo tuyển dụng công khai trong xưởng vì nhân viên không đủ, nhưng không có ai chịu đăng ký tham gia. Sự việc có sự chuyển biến là vì Trương Huệ Lan, một công nhân cũ của phân xưởng in nhuộm.
Cháu gái của Trương Huệ Lan, Lý Ái Hoa, gần đây đã đính hôn. Mặc dù vị hôn phu Khổng Tinh Lợi chỉ là nhân viên phòng hành chính của xưởng hóa chất số hai, nhưng anh ta có ngoại hình khá tốt, điều kiện gia đình cũng rất tốt. Cha của anh ta chính là phó xưởng trưởng của xưởng hóa chất số hai. Điều quan trọng nhất là, nhà chồng rất hài lòng với Lý Ái Hoa, sau khi đính hôn đã tặng quà cưới là “tam chuyển nhất âm”
(
三转一响, Tam chuyển nhất âm hay còn gọi là tứ đại kiện (四大件) là một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. Nó dùng để chỉ bốn vật dụng gia đình mà đất nước này sản xuất được vào thời điểm đó và là vật dụng mà mọi gia đình đều mong muốn. Bốn vật dụng gia đình này là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ.)