Tào Lệ Quyên nói với con dâu: “Tôi biết cô vẫn luôn có năng lực, nhưng cô không nghĩ tới một mình cô làm sao nuôi nổi bốn đứa con? Hơn nữa cô còn có công việc, vậy thì càng không thể!”
Lúc này trong mắt của Triệu Trân Trân chỉ có bốn đứa con của mình, căn bản không để ý đến bà ta.
Kể từ sau khi Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân kết hôn, ở trước mặt cha mẹ chồng cô vẫn luôn tỏ vẻ khép nép. Thái độ này của cô khiến Tào Lệ Quyên vô cùng tức giận, nên bà ta nói ra những lời không dễ nghe: “Trân Trân, cô đánh giá quá cao năng lực của mình rồi! Cô và Văn Quảng đều phải vật lộn nuôi bốn đứa trẻ, những thứ khác thì không nói, nửa năm nay tôi và cha chồng cô đã trợ cấp cho mấy đứa ít nhất một ngàn tệ. Lương của cô chỉ có bốn năm mươi tệ một tháng, làm sao cô có thể nuôi bốn đứa trẻ? Nếu cô không bằng lòng ở cùng chúng tôi cũng không sao, nhưng chúng tôi nhất định phải đón bốn đứa trẻ đi!”
Triệu Trân Trân cũng thừa nhận, xét về điều kiện vật chất, bọn trẻ theo mình không bằng theo cha mẹ chồng. Nhưng Kiến Xương mới năm tuổi, Tiểu Kiến Minh mới hơn một tuổi, hai đứa còn nhỏ như vậy căn bản không thể rời xa mẹ. Cô cúi đầu xuống hôn lên trán đứa con nhỏ, quay đầu nói với cha mẹ chồng: “Cha, mẹ, con biết hai người có ý tốt, nhưng chuyện này không có gì phải bàn bạc thêm nữa. Con của con phải đi theo con. Cha mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc chúng thật tốt! Nếu cha mẹ nhớ các cháu có thể đến thăm bất cứ lúc nào, thậm chí con mang bọn trẻ tới chơi với cha mẹ cũng được! Nhưng giao bọn trẻ cho cha mẹ nuôi thì không được, một đứa cũng không!”
Lời cô nói rõ ràng vừa vội vàng vừa tức giận, nhưng cũng mang theo một nỗi buồn khó tả.
Gương mặt của Vương Văn Quảng ở bên cạnh tối sầm lại.
Anh vạn lần cũng không ngờ tới, mình và Trân Trân còn chưa ly hôn, cha mẹ đã có ý định tới cướp cháu đi! Lẽ nào bọn họ còn không rõ sao? Anh và Trân Trân ly hôn là do hoàn cảnh bắt buộc, chứ không phải thực sự muốn ly hôn. Lúc này cướp bọn trẻ từ tay Trân Trân không phải là sát muối vào tim anh sao?
Vương Văn Quảng mỉm cười với mẹ, nói: “Mẹ, con và Trân Trân ly hôn, nhất định mẹ cảm thấy rất vui mừng nhỉ?”
Tào Lệ Quyên quả thực rất vui. Mặc dù sau gần một năm có chút thấu hiểu Triệu Trân Trân thì bà ta đã không còn ghét đứa con dâu này nhiều như vậy, nhưng bây giờ con trai có cơ hội ly hôn với cô, bà ta lại hai tay tán thành. Tuy nhiên, hiện giờ đối mặt với khuôn mặt đen thui của con trai, không hiểu sao lại cảm thấy có chút áy náy.
Bầu không khí trong phòng vô cùng gượng gạo. Đám người chị Quách và xưởng phó Chu cảm thấy bọn họ đến là để khuyên Triệu Trân Trân ly hôn, mà bây giờ đã đạt được mục đích, những việc khác trong nhà không nên nhúng tay vào nên đều đứng dậy chào tạm biệt. Hai vợ chồng Thẩm Lỵ Lỵ cũng cảm thấy không cần phải ở lại thêm nữa.
Triệu Trân Trân tiễn mọi người ra ngoài cửa, chị Quách đột nhiên thì thầm bên tai cô vài câu: “Trân Trân, cô đừng sợ, con của mình thì phải đi theo mình. Tới lúc đó nếu cô quá bận rộn, dù gì tôi cũng một thân một mình, tôi sẽ đến giúp cô!”
Triệu Trân Trân cảm kích mỉm cười với chị ấy.
Xưởng phó Chu đứng ở cửa cũng nói: “Đúng vậy, có gì khó khăn cô nhất định phải nói với chúng tôi nhé, không có khó khăn nào là không thể vượt qua!”
Triệu Trân Trân gật đầu, tiễn mọi người ra ngoài cửa.
Mặc dù bầu không khí trong phòng vẫn ngột ngạt, nhưng dù sao cũng không có người ngoài ở đây, Tào Lệ Quyên cảm thấy thay vì không bàn bạc được với Triệu Trân Trân, chi bằng hỏi ý kiến của bọn trẻ.
Hơn nửa năm nay, Vương Giá Hiên đã bỏ không ít công sức với Kiến Dân và Kiến Quốc. Bà ta cũng vậy, giành không ít thời gian và sức lực để dạy Tiểu Kiến Xương.