Bởi vì hoàn cảnh đặc thù, hai người cũng không dám ở lâu trong phòng anh, càng không dám nói gì nhiều. Ngô Khải Nguyên dặn dò anh ngày mai nhớ trả lại phích nước cho ông ấy, hiệu phó Lương để lại một gói đồ ăn rồi cũng rời đi.
Tối hôm đầu tiên, cuối cùng Vương Văn Quảng cũng uống được nước ấm, còn lấy từ trong hành lý ra chậu rửa mặt để ngâm chân, chắc là trong lòng yên tâm hơn chút nên tối hôm đó ngủ khá ngon giấc.
Vậy mà ngày hôm sau ăn bữa sáng không có vị gì xong, lúc anh bị phân đi khai phá vùng đất hoang lại một lần nữa bị đả kích!
Cái gọi là khai hoang, bình thường được phân thành hai bước. Thứ nhất là phải dọn sạch bề mặt vùng đất hoang ví dụ như là cỏ cây hay là đá. Bước thứ hai chính là xới đất, cách làm cụ thể chính là dùng một cái xẻng sắt đào đất lên.
Bởi vì Vương Văn Quảng mấy năm gần đây rất chú ý rèn luyện sức khỏe, mỗi buổi sáng nếu không có gì bận thì anh đều luyện tập khoảng một tiếng trong sân nhà. Cộng thêm tướng mạo tuấn tú, trông anh có vẻ trẻ tuổi hơn so với những người đồng trang lứa, trông dáng vẻ rất trẻ khỏe, cho nên đã được phân cho cái xẻng sắt xới đất.
Anh cúi người xuống làm được một lúc đã cảm thấy vừa mệt vừa đói.
Bữa sáng của nhà ăn vẫn là bánh bao bột ngô và củ cải luộc. Vương Văn Quảng rất nghi hoặc đó chính là thức ăn thừa của tối hôm qua, càng thêm không thể nuốt nổi. Nhưng sau khi ăn xong đám người bọn anh sẽ phải đi ra ruộng làm luôn, căn bản là không có cơ hội để quay về ăn thêm cái gì.
Mặc dù người ở nông trường không đánh không mắng, nhưng vẫn sẽ ở bên cạnh giám sát mọi người làm việc. Động tác của Vương Văn Quảng có chút chậm hơn so với những người khác, lập tức bị nhắc nhở, bảo anh đừng có mà làm biếng!
Không có cách nào khác Vương Văn Quảng chỉ có thể nhẫn nhịn, rất nhanh anh đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi đã làm ướt hết cả chiếc áo bên trong.
Nông trường vì để tránh khỏi những rắc rối không cần thiết và tiện quản lý, sẽ không để những người cùng làm chung một đơn vị trước đó cùng lao động. Nhưng dạo gần đây quy tắc này đã bị đảo loạn, bởi vì số nhân viên bị điều đi ở cùng một đơn vị quả thực quá nhiều. Ví dụ như đại học Bình Thành, chốc lát đến hơn một trăm người, muốn tách ra cũng không dễ dàng gì.
Cho nên tất cả mọi người cùng nhau ở đây làm việc. Ngoài Vương Văn Quảng ra, còn có một trợ giảng khoa Lịch sử trạc hai mươi tuổi. Cậu ta nhìn thấy trên trán Vương Văn Quảng đều là mồ hôi, sắc mặt trông cũng khó coi, nhanh chóng làm xong việc của mình rồi cầm chiếc xẻng sắt âm thầm qua giúp đỡ Vương Văn Quảng.
Vương Văn Quảng rất vui vì có một người đến giúp mình như thế, anh sớm đã mệt đến mức chân mềm nhũn cả ra rồi.
Không dễ dàng gì để đến giờ nghỉ giải lao, người giám sát của nông trường dẫn bọn họ về nhà ăn.
Chắc có lẽ do Vương Văn Quảng quá đói rồi, những món ăn lúc sáng sớm rõ là nhìn khó mà nuốt nổi, đến lúc này anh lại dùng đũa gắp lên ăn liền. Hai chiếc bánh bao bột ngô cứng anh cũng đã ăn xong, ngoài ra còn uống thêm một bát to nước ấm.
Nông trường không phải là trường học hay cơ quan, không thể có thời gian nghỉ giữa giờ quá lâu. Mọi người ăn xong thì nghỉ ngơi khoảng mười phút ở nhà ăn, lại tiếp tục được đưa ra đồng tiếp tục công việc.
Sau một ngày làm công việc nặng nhọc, Vương Văn Quảng về đến căn phòng nhỏ của mình, đau lưng đau chân khắp người đều đau. Hơn nữa vì không biết dùng xẻng sắt nên tay anh đã phồng rộp cả lên.
Anh kiệt quệ cả thể xác và tinh thần, vô cùng mệt mỏi nằm bất động trên giường.
Trải qua hơn nửa tháng vật lộn, Vương Văn Quảng cũng coi như quen với việc lao động ở nông trường. Hiện giờ anh cũng đã có thể ăn các món ở nhà ăn rất ngon miệng.