Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297:

Chương 297:

Tuy rằng cúi đầu khom lưng làm trọn một ngày thật không dễ chịu, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn so với công việc đồng áng.

Vương Văn Quảng cũng học dệt chiếu rơm, nhưng hôm nay lúc đến bãi lao động, anh còn chưa bắt đầu làm việc, một thanh niên của nông trường đã đến kêu anh.

“Vương Văn Quảng! Người nhà của anh tới thăm, đi theo tôi!”

Vương Văn Quảng vui mừng khôn xiết, một đường bước đi như bay, nhanh đến nỗi chàng trai trẻ phải chạy bước nhỏ theo sau.

Dù sao nông trường cũng không phải nhà tù, cũng không quản lý nghiêm ngặt chuyện người nhà tới thăm, nhưng cũng không thể để cho người ngoài tự do ra vào nông trường, cho nên gần cổng có một gian phòng đặc biệt chuyên để tiếp đón người nhà.

Triệu Trân Trân xách một chiếc túi lớn ngồi trên một chiếc ghế dài lạnh lẽo, cô đợi một lúc cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy vào.

Cô chỉ nhìn anh thôi đã cảm thấy khóe mắt nóng lên.

Chỉ trong một tháng, chồng cô, Vương Văn Quảng đã giống như một người hoàn toàn khác.

Anh gầy hơn so với trước rất nhiều, tuy rằng làn da cũng không bị rám nắng quá nhiều, nhưng rõ ràng sắc mặt đã kém hơn, xem ra là lao lực quá sức cộng với thức ăn không đủ dinh dưỡng. Hai mắt anh hơi đỏ, có lẽ ban đêm ngủ được không ngon. Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo giải phóng đã sờn cũ, trông sạch sẽ chỉnh tề, nhưng khuy áo đã bị bung ra.

Ánh mắt của Vương Văn Quảng cũng dán chặt vào vợ mình.

May mắn thay ngoại trừ khuôn mặt Triệu Trân Trân có hơi phờ phạc, còn lại không thay đổi gì nhiều.

Hai vợ chồng không nói gì, chỉ nhìn nhau một lúc.

Vương Văn Quảng thấy xung quanh không có ai, anh nắm lấy tay vợ hỏi: “Em có ổn không? Trường học có làm khó em không? Mấy đứa nhỏ có nghe lời không?” Triệu Trân Trân không trả lời mà đột nhiên nắm lấy tay chồng nhìn nhìn.

Đôi bàn tay vốn vô cùng xinh đẹp, biết đánh đàn dương cầm, là đôi tay viết chữ rất đẹp, giờ sần sùi, bám đầy bụi bẩn không thể rửa sạch. Nhiều chỗ nứt nẻ lộ ra vết nứt đỏ au, móng tay cũng bị gãy mất hai cái.

Triệu Trân Trân không thể kìm nước mắt được nữa, ngay lập tức khóc nấc lên!

Vương Văn Quảng tiến tới ôm lấy vợ, anh vỗ nhẹ vào lưng cô như dỗ một đứa trẻ và nói: “Trân Trân đừng khóc, không phải anh vẫn rất tốt sao? Làm việc đương nhiên không giống ở trường học, em không thấy sao, mọi người đều như thế này! Anh như vậy vẫn còn đỡ, hiệu phó Ngô lúc mới đến còn chưa biết dùng cuốc, sơ ý bị thương ở chân, phải hơn một tháng mới khỏi!”

Thật ra Triệu Trân Trân khóc vài tiếng đã thấy hối hận rồi, chồng cô đã đủ buồn rồi, cô không thể như thế này được. Cô lập tức ngẩng đầu cười nói: “Xem ra Ngô Thanh Phương vụng về như vậy là di truyền từ hiệu phó Ngô rồi, lúc mang thai cô ấy muốn làm một đôi giày cho con, em dạy cô ấy mấy lần nhưng cô ấy không học được, sau đó em trực tiếp làm cho cô ấy hai đôi!”

Tình trạng của Ngô Thanh Phương không tốt, người khác bị cảm, uống canh gừng cho ra mồ hôi, bình thường bốn năm ngày, nhiều nhất bảy tám ngày là khỏi. Nhưng cô ấy ho liên tục nửa tháng, hơn nữa còn sốt đi sốt lại.

Nông trường mới đi vào hoạt động được mấy tháng, phòng y tế chỉ có một bác sĩ chân đất, không chỉ trình độ rất hạn chế, mà cơ bản cũng không có trang thiết bị và thuốc men gì. Nông trường đặc biệt cho phép cô ấy đến bệnh viện huyện Huệ Dương khám bệnh. Đi rồi mới biết là chuyển thành viêm phổi cấp hai rồi, truyền một ngày bảy tám bình nước mới đỡ nhưng thỉnh thoảng vẫn ho khan. Cả người cô ấy gầy chỉ còn da bọc xương, lại còn có một đứa con trai cần bú sữa.

Vì lo lắng cho con gái và cháu trai, gần đây hiệu phó Ngô đã già đi rất nhiều.

Nhưng những chuyện này có nói cũng không ích lợi gì, lại còn để cho vợ mình lo lắng uổng công, anh gật đầu nói: “Cũng khá ổn!”

Triệu Trân Trân cười với anh, cô kéo mở chiếc túi lớn mình mang đến, bên trong là những thứ mấy ngày nay cô chạy đến hợp tác xã mua bán mua dần dần.

Bình Luận (0)
Comment