Trưởng nông trường Lý gọi ông ấy đến, hỏi: “Đầu bếp Đinh, hôm nay có thể nấu được món ngon gì?”
Đầu bếp Đinh không hề tinh ý chút nào nên không để ý đến thư ký Trình đang đứng bên cạnh, cho rằng ông ta muốn thêm thức ăn nên cười nói: “Sáng sớm nay có ra ngoài đi lòng vòng, nhân tiện mua được một con thỏ béo, tôi làm thịt thỏ nướng cho ông nhé?”
Trưởng nông trường Lý căng thẳng nhìn về phía thư ký Trình, nghiêm mặt dặn dò: “Hôm nay nông trường chúng ta có lãnh đạo ở trên tỉnh xuống, ông phải bỏ hết sức lực ra, dùng thời gian ngắn nhất để làm một bữa ăn thịnh soạn, cứ coi như là một nhiệm vụ chính trị cần phải làm! Có nghe rõ không!”
Đầu bếp Đinh vốn là một đầu bếp nấu đồ ăn đám cưới dưới thôn quê, không biết chữ, cũng không có tư tưởng giác ngộ, cả ngày chỉ biết nghĩ đến mua thức ăn nấu thức ăn. Trước đây chỉ có thể nấu được thức ăn ở nhà ăn khiến cho ông ta cảm thấy bản thân có chút phí tài. Gần đây bắt đầu làm đồ ăn vặt cho trưởng nông trường Lý, tự cho rằng bản lĩnh và tay nghề đã có chỗ được dùng đến, tâm trạng mỗi ngày rất vui. Hiện giờ lại nghe nói lãnh đạo lớn muốn ăn thức ăn mà ông ta làm, vừa lo lắng vừa tự hào.
Lúc này ông ta cũng chú ý đến thư ký Trình mặc một bộ quân giải phóng chỉnh tề, đeo cặp kính, vội vàng nói: “Vị đồng chí lãnh đạo này, không biết là vị lãnh đạo lớn muốn ăn món gì, có khẩu vị ra sao?”
Tuy thư ký Trình nhìn ông ta khá là xuề xòa, nhưng lời nói lại rất hóm hỉnh, liền nói: “Cục trưởng Từ trải qua rừng súng mưa đạn, vì Đảng vì dân lập được chiến công vang dội, nhưng cũng vì thế mà hệ tiêu hóa không được tốt cho lắm, thích hợp ăn đồ mềm đồ ngọt cho dễ tiêu hóa.”
Đầu bếp Đinh vừa nghe đã hiểu, hóa ra khẩu vị tiêu chuẩn của người lớn tuổi, cái này thì dễ làm. Làm hai món bánh ngọt đồ chiên chay, thêm hai món kho là được, ông ta lại hỏi: “Vậy lãnh đạo có thích ăn hải sản không?”
Nông trường Thanh Hòa cách bến cảng không xa, đạp xe đạp không đến nửa tiếng đã đến, bến cảng cá tôm gì cũng có. Cá tôm nhỏ rất rẻ, một dạo trước nông trường thường hay mua hai giỏ mang về cùng hầm với rau, gần đây dựa theo tiêu chuẩn giảm thức ăn nên từ đó không mua nữa.
Có điều vài lần là do đầu bếp Đinh có tự mình đi mua, đều là thêm phần ăn cho trưởng nông trường Lý.
Thư ký trình gật đầu.
Đầu bếp Đinh phấn khởi xoa tay, trong đầu đã có một loạt thực đơn dài, tuy là những món ăn này vừa dễ làm cũng dễ ăn, nhưng không có những điều kiện cần thiết thì dù có nấu ăn ngon đến mấy cũng khó hoàn thành được, vì có rất nhiều nguyên liệu mà nhà ăn không có.
Người phụ nữ phụ trách nhà ăn ở nông trường lập tức nói: “Đầu bếp Đinh cần mua gì ông mau nói đi, tôi sẽ cho người đi mua ngay!”
Đầu bếp Đinh không hổ danh là người nấu ăn cho đám cưới, chân tay vô cùng khéo léo. Một bếp nấu một nồi lạc ngũ vị hương, một bếp khác thì cho thịt thỏ đã được xử lý xong vào chảo dầu rán chín bảy tám phần, sau đó cho gia vị vào đun nhỏ lửa để hầm trong mười mấy phút.
Thịt thỏ hầm, lạc, còn có một đĩa trứng gà rán rất nhanh được mang ra.
Cục trưởng Từ nếm thử một miếng thịt thỏ, vị tươi ngọt thịt vừa mềm, vô cùng vừa ý nói: “Món này rất ngon!”
Cách khoảng nửa tiếng sau, thư ký Trình đang định đi giục thêm món, một đĩa lớn cá hấp đã được mang lên. Sau đó là tôm chiên, đậu phụ hầm, thịt kho tàu, khoai lang viên, củ cải sợi viên, cuối cùng mỗi người mang lên một bát trái cây. Dĩ nhiên mùa này không có hoa quả gì theo mùa, hoa quả mang lên chỉ có táo và đường trắng.
Bữa cơm này cục trưởng Từ cảm thấy rất vừa ý, có điều, cuộc sống là cuộc sống, công việc là công việc, tuyệt đối không được gộp lại làm một.