Tào Lệ Quyên không thích nghe những lời này, nhưng bà ta cũng biết đó là tình hình thực tế. Đừng cho rằng nghỉ hưu là có thể bình an. Một số người ở khu tập thể của bệnh viện cũng đã bị phân quyền rồi, hơn nữa có một nhà bị điều đi khiến cho bà ta và chồng lo lắng rất nhiều ngày.
Chủ gia đình này cũng nghỉ hưu rồi, nguyên là trưởng khoa ngoại tên là Liễu Nhất Đao. Trình độ phẫu thuật rất cao, khi còn trẻ từng đi du học đào tạo chuyên sâu, cũng chính vì nguyên nhân này mà cuối cùng ông ta bị điều đi.
Đừng quên bà ta và Vương Giá Hiên cũng đều ra nước ngoài du học khi còn trẻ.
Hai vợ chồng già sợ tới mức không dám ra ngoài, sau đó Vương Giá Hiên viết thư nhờ em trai giúp đỡ, sau khi hỏi ra mới biết Vương Quế Sinh đã hỏi thăm từ trước, vốn dĩ dựa theo điều kiện của Vương Giá hiên, bị điều đi là việc chắc như đinh đóng cột! Lúc này, hai vợ chồng già mới hiểu tại sao Vương Quế Sinh lại nhiều lần dặn dò họ nhất định không được đến nông trường.
Bản thân có vấn đề, lại dính thêm con trai đã bị điều đi, quả thực rất dễ xảy ra chuyện.
Tào Lệ Quyên bĩu môi, nói: “Viện trưởng Phùng là như vậy! Lúc còn trẻ thích thể hiện. Bằng không dựa vào ông ta, với trình độ nửa vời đó của mình có thể làm trưởng khoa sao?”
“Đừng nói những chuyện vô bổ này nữa, nếu bà nhớ bọn trẻ thì đi thăm bọn chúng một chuyến là được. Nhưng chuyện khác thì thôi đi, chuẩn bị cho chúng nhiều đồ ăn một chút!”
Tào Lệ Quyên có chút không ngờ tới, vui vẻ nói: “Được, vậy khi nào chúng ta đi?”
Vương Giá Hiên sững sờ, lạnh lùng nói: “Văn Quảng và cô ta đã ly hôn rồi. Tôi sẽ không đi! Vẫn là nhờ Quý Đông đi cùng bà đi, như vậy tìm xe cũng tiện, xuống xe lại để thằng bé giúp bà cầm đồ!”
Thực sự mà nói, lần trước Tào Lệ Quyên mang một bao đồ, trong đó còn có đồ cho con trai Vương Văn Quảng, quả thực hành lý rất nặng. Đừng nói là bà ta, Vương Giá Hiên có đi cùng cũng vô dụng, một ông già hơn sáu mươi gần bảy mươi tuổi căn bản không bê nổi.
Nhưng bà ta vẫn rất tức giận, nói: “Không đi thăm con cũng thôi đi, có thể ông sợ ảnh hưởng xấu. Nhưng chúng ta không đi thăm cháu, điều này không phải có chút không phải sao. Lại nói, ông không nhớ Kiến Dân Kiến Quốc sao?”
Vương Giá Hiên đương nhiên nhớ cháu, nhưng vừa nghĩ tới việc phải tới nhà con dâu cũ thì lại không muốn đi.
Ông ta lạnh lùng trả lời: “Huệ Dương không có trường trung học cơ sở nào tử tế, đợi đến khi Kiến Dân và Kiến Quốc lên cấp hai, tôi sẽ đến bàn bạc với cô ta để hai đứa trẻ trở lại Bình Thành học!”
Tào Lệ Quyên nghe thấy vậy rất vui vẻ, nói: “Đúng đấy, nơi thôn quê như Huệ Dương chất lượng dạy học nhất định không tốt! Nếu như có thể khiến Triệu Trân Trân nghĩ thông, hai đứa nhỏ cũng có thể chuyển đến trường tốt nhất. Đứa nhỏ Kiến Xương này rất thông minh, nhưng cần phải dạy bảo cẩn thận. Tứ Bảo tuy nhỏ nhưng hiện giờ trông có vẻ tốt hơn Tam Bảo hồi nhỏ nhiều, xem chừng còn thông minh hơn!
Vương Giá Hiên gật đầu tán thành, sau đó xoay người đi xuống bếp.
Vương Văn Quảng đến cổng nhà cha mẹ, thấy một cánh cửa đang để mở, cũng không cần gõ cửa mà trực tiếp đi vào trong. Sau đó đã nghe được cuộc hội thoại này của cha mẹ.
Tào Lệ Quyên ngồi lâu có chút khó chịu ở thắt lưng, bà ta đứng dậy duỗi chân, ngẩng đầu đã thấy con trai đang đứng ở cửa.
Trông phút chốc bà ta thậm chí còn nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
“Văn Quảng?”
Vương Văn Quảng mỉm cười với mẹ, vừa bước vào trong vừa nói: “Mẹ! Con đã về rồi đây!”
Mặc dù rất chắc chắn người trước mặt là con trai mình, nhưng sự thay đổi của Vương Văn Quảng khiến Tào Lệ Quyên vô cùng đau lòng. Một năm trước con trai bà ta còn đẹp trai phong độ, vậy mà hiện giờ vừa đen vừa gầy thì không nói, tóc tai cũng bù xù, nước da tái nhợt, quần áo nhăn nhúm, thoạt nhìn chẳng khác gì nông dân ở ngoại ô!