Tuy nhiên, bé Đằng Đằng càng ngày càng lớn, hiện tại đã được một tuổi rưỡi, có thể đi chập chững rồi, cậu bé đi chưa vững nhưng rất thích tự đi.
Ban ngày khi Ngô Thanh Phương làm việc, cô ấy cõng con trai trên lưng, cậu bé thường không làm ầm ĩ trên lưng mẹ. Nhưng bây giờ không như vậy nữa, cậu bé không thích bị quấn trong cái địu vải mãi, trước khi đi làm vừa khóc vừa la. Vì sợ chậm trễ thời gian, Ngô Thanh Phương bắt buộc phải ép cõng con đi làm.
Nhưng mà cậu bé một tuổi rất tức giận, dù mẹ có khuyên như thế nào thì khi đến cánh đồng cậu bé vẫn oa oa khóc to.
Mặc dù hầu hết những người làm việc trong nhóm đều có thể hiểu hơn nữa còn giúp cô ấy dỗ cậu bé, nhưng cũng có một số người có ý kiến. Bởi vì Đằng Đằng luôn khóc la, tất nhiên Ngô Thanh Phương ít làm việc hơn nên chẳng phải đồng nghĩa với việc bắt người khác làm việc thay cô ấy hay sao?
Người có nhiều ý kiến nhất chính là Miêu Lan Lan.
Gần đây tâm trạng của Miêu Lan Lan cũng không tốt, vốn dĩ cô ta định dùng toàn lực để thuyết phục giáo sư Tiểu Tô, thấy bọn họ ngày càng quen thuộc, thậm chí những người còn lại trong nông trường đều nghĩ rằng bọn họ có quan hệ tình cảm. Có thể nói mọi chuyện đã thành công được một nửa rồi, cô ta tiếp tục nỗ lực thêm chút nữa là được rồi.
Ai ngờ cấp trên lại hành động nhanh như vậy, nói thả ra thì thực sự thả luôn!
Tiểu Tô rời đi, trái tim của Miêu Lan Lan cũng đi theo hơn một nửa rồi. Nhưng mà người phụ nữ kỳ lạ này sẽ không ngồi yên chờ đợi trong vô vọng.
Theo quy định của nông trường, mỗi lần gia đình đến thăm đều phải đăng ký thông tin chi tiết, một trong số đó là địa chỉ nhà, cô ta hối lộ người gác cổng nông trường bằng một gói kẹo sữa nên lấy được địa chỉ nhà của Tiểu Tô. Đêm đó cô ta viết một bức thư dài, sáng sớm ngày hôm sau thì gửi đi.
Nhưng mà điều làm cho cô ta thất vọng là bức thư gửi đi như hòn đá chìm xuống biển, mười ngày qua vẫn không có tin tức gì.
Miêu Lan Lan khó nén nhớ thương, thua keo này ta bày keo khác.
Hầu hết những người trong nông trường và cô ta đều là phạm nhân đang phải lao động cải tạo, căn bản là không được tiếp cận với thế giới bên ngoài, tất nhiên không thể biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. E là những giám sát viên tạm thời của nông trường cũng không biết, nhưng có một người lại khác, người này là tân trưởng nông trường Vương.
So với trưởng nông trường Lý trước đây thì vị trưởng nông trường Vương này dễ gần hơn, một ngày ba bữa đều ăn ở nhà ăn, hơn nữa ban ngày thường ra hiện trường thị sát, thái độ cũng rất tốt, mỗi lần đều nói vài câu động viên.
Đặc biệt là vừa nhìn thấy một cô gái trẻ như Miêu Lan Lan đang xới đất thì khen ngợi nhiều hơn.
Những điều này đã tạo cho Miêu Lan Lan một chút can đảm, hôm nay sau khi tan làm, cô ta không thèm quan tâm đến việc đi ăn tối. Sau khi rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ cô ta to gan gõ cửa văn phòng trưởng nông trường Vương.
Trưởng nông trường Vương đang chuẩn bị đến nhà ăn, nhìn thấy cô ta thì hơi ngạc nhiên.
Trong nông trường không có nhiều cô gái trẻ, anh ta vẫn có chút ấn tượng với cô ta.
Trưởng nông trường Vương đặt hộp cơm xuống rồi lại ngồi xuống ghế.
Miêu Lan Lan liếc nhìn trưởng nông trường, trong lòng có chút căng thẳng, cô ta nặn ra một nụ cười nói: “Xin chào, tôi tên là Miêu Lan Lan, tìm anh là muốn hỏi một chuyện!”
Trưởng nông trường Vương cũng mỉm cười chỉ vào bên cạnh cái ghế, nói: “Ngồi đi, cô có khó khăn gì?”
Trước khi đến Miêu Lan Lan đã nghĩ ra một loạt các lý do, cô ta hơi xấu hổ nói: “Trưởng nông trường Vương, là như thế này là, trong tổ dự án của nông trường của chúng ta có một người tên là Tô Lĩnh Nam, anh ta từng vay tôi hai mươi tệ.