Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451:

Chương 451:

Anh ta do dự vài phút rồi hỏi: “Cô tìm đồng chí Tô thật sự chỉ đòi tiền chứ không có mục đích gì khác sao?”

Miêu Lan Lan vội vàng gật đầu.

Trưởng nông trường Vương lấy giấy bút ra, nói: “Vậy thì thế này, cô viết thư cam đoan trước đi!”

Miêu Lan Lan sững sờ, theo bản năng không muốn viết. Tuy nhiên, nếu cô ta không viết, khẳng định cô ta sẽ không thể lấy được thông tin liên lạc của Tiểu Tô, vì vậy cô ta nặng nề gật đầu: “Được! Tôi viết!”

Trưởng nông trường Vương cẩn thận gấp thư bảo đảm lại rồi đặt vào trong ngăn kéo, mới không nhanh không chậm nói: “Thị chính rất coi trọng tổ dự án, đã yêu cầu họ đến huyện Huệ An để giúp đội sản xuất cải tạo đất rồi, nếu Tiểu Tô là người trong tổ dự án thì chắc đang ở Huệ An rồi.”

Miêu Lan Lan lau lau nước mắt, ngay lập tức ngừng khóc, cô ta vội vàng hỏi: “Vậy bọn họ có chỗ ở cố định ở Huệ An không? Họ sẽ ở lại Huệ An bao lâu?”

Trưởng nông trường Vương lắc đầu, khôi phục lại vẻ lạnh lùng như lúc cô ta vừa đến, hỏi: “Cô còn có việc gì khác không?”

Miêu Lan Lan lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của cô ta, trưởng nông trường Vương cảm thấy buồn cười, nhịn không được thiện chí nhắc nhở cô ta: “Vấn đề này cô cũng có thể hỏi người khác!”

Lúc này tâm trí của Miêu Lan Lan đang loạn, căn bản là cô ta không hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói này, còn nghĩ rằng trưởng nông trường Vương đang nói chuyện qua loa với cô ta.

“Hết đồ ăn rồi, cơm cũng hết rồi?”

Miêu Lan Lan kinh ngạc hỏi.

Cô ta đến muộn một lát, nhưng cũng chỉ mới qua nửa tiếng thôi mà.

Đầu bếp nhà ăn hơi mất kiên nhẫn nói: “Bây giờ là mấy giờ rồi mới tới? Sau này tan làm nhớ tới ăn cơm!”

Miêu Lan Lan thở dài chuẩn bị quay về, lúc trưởng nông trường Vương đi tới, nhìn thấy khuôn mặt như đưa đám của cô ta và hộp cơm trống rỗng, anh ta hỏi: “Không lấy được cơm à?”

Miêu Lan Lan gật gật đầu, quay người muốn rời đi, trưởng nông trường Vương đột nhiên nói: “Cô đi theo tôi!”

Miêu Lan Lan ngây thơ đi theo anh ta vào căn phòng nhỏ của nhà ăn, trưởng nông trường Vương bảo cô ta ngồi xuống, cô ta theo lời ngồi xuống.

Chốc lát sau đầu bếp Đinh mang tới hai đĩa thức ăn, một đĩa khoai tây xào và một đĩa thịt kho tàu.

So với đại đa số mọi người trong nông trường Miêu Lan Lan được ăn uống tốt hơn, mặc dù cô ta rất hào phóng chia mấy thứ người nhà gửi đến cho mọi người, nhưng phần lớn đường sữa, bánh quy, sữa mạch nha và thịt khô đều vào bụng của cô ta. Dù khuôn mặt không tránh khỏi bị rám nắng, nhưng không chút xanh xao nào.

Điều này là rất hiếm thấy trong nông trường.

Nhưng dù vậy, đồ ăn khô quắt như thịt khô cũng không thể so sánh với đĩa thịt kho thơm ngon nóng hổi này, nước miếng của Miêu Lan Lan ngay lập tức chảy xuống.

Đương nhiên trưởng nông trường Vương chú ý tới vẻ mặt tham lam của cô ta, cười nói: “Đừng khách sáo, ăn đi!”

Miêu Lan Lan có hơi ngại ngùng rồi cầm đũa lên, cô ta được cha mẹ chiều chuộng từ nhỏ, làm việc và nói chuyện đều không quá có chừng mực. Mặc dù sau khi đến nông trường thực tế đã dạy cô ta làm người, kiềm chế hơn trước nhiều rồi, nhưng khi không cẩn thận vẫn sẽ bộc lộ bản chất.

Cô ta ăn một miếng thịt kho và cảm thấy rất ngon, không nhịn được lại ăn thêm một miếng nữa, ăn xong vẫn cảm thấy ngon miệng lại ăn thêm một miếng nữa. Cuối cùng, một đĩa thịt kho trưởng nông trường Vương chỉ ăn vài miếng, còn lại đều để cô ta ăn.

Miêu Lan Lan được ăn no nê một bữa ngon, vô cùng vui vẻ rời đi.

Trở lại nơi mình ở cô ta nhìn thấy quần áo bẩn vừa thay còn chưa kịp giặt, cô ta ngâm nga hát, tay bưng thau rửa đi ra sân giặt quần áo. Lúc giặt quần áo, trong đầu cô ta chợt lóe lên một suy nghĩ, những người khác mà trưởng nông trường Vương nói có lẽ là Ngô Thanh Phương!

Những người khác trong tổ dự án đều không có người nhà trong nông trường, chỉ có hiệu phó Ngô ra ngoài để lại gia đình con gái mình ở lại nông trường!

Bình Luận (0)
Comment