Hiệu phó Ngô đập một quả trứng lên chiếc bánh rán của mình chẳng mấy chốc đã ăn hết cùng với một bát cháo ngô.
Lúc này, trong phòng bếp đã có người lần lượt tiến vào dùng bữa, Tiểu Hồ và Tiểu Tô đã trở lại từ lâu. Tiểu Hồ nhai một miệng bánh rán cười nói: “Hiệu phó Ngô, lúc tôi cùng thầy Tô đi mua thức ăn đã nghĩ tới rồi, trở về muốn ăn bánh rán khoai lang!” Hiệu phó Ngô nhìn anh ta cười nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút đi!”
Sau khi Ngô Khải Nguyên ăn sáng xong, hơi nóng còn sót lại trên vỉ nướng đã làm chín chiếc bánh rán cuối cùng. Ông ấy cho một ít củi vào đáy nồi, đập một quả trứng khác lên trên chẳng mấy chốc đã làm xong một chiếc bánh rán trứng. Ông ấy cẩn thận cuộn lại cho vào một chiếc túi vải sạch rồi vội vã ra khỏi cửa.
Ông trốn sau một gốc cây to ở ngã tư, sau khi đợi vài phút thì thấy con gái Ngô Thanh Phương dẫn con trai đi tới.
Thị lực của trẻ con rất tốt, cách đó xa xa Đằng Đằng đã nhìn thấy ông ngoại rồi, cậu bé vùng khỏi tay mẹ chạy tới.
“Ông ngoại!”
Ngô Khải Nguyên nhìn cháu ngoại nhảy nhót lung tung, trong lòng ngọt hơn mật, ông ấy cười đáp một tiếng rồi lấy bánh rán từ trong túi vải ra, nói: “Còn nóng đấy, Đằng Đằng ăn đi!”
Mặc dù gia đình Ngô Thanh Phương không phải ra đồng làm việc nữa, nhưng việc ăn uống cũng không cải thiện đáng kể. Buổi sáng và buổi tối vẫn ăn trong nhà ăn của nông trường. Mặc dù thu hoạch vụ thu của nông trường rất được mùa, nhưng mỗi ngày có hơn mười ngàn người ăn, lượng thực phẩm tiêu thụ một ngày vô cùng kinh người. Nhìn thấy thực phẩm trong kho mỗi ngày một tiêu hao nhanh hơn, trưởng nông trường Vương rất lo không chống đỡ được đến vụ thu hoạch lúa mì năm sau. Cứ bột ngô với bánh bao mà người lớn ăn vào còn mắc nghẹn chứ đừng nói đến em bé hơn một tuổi.
Đằng Đằng vội vàng nhận lấy, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, cái mũi nhỏ hít hít nói: “Thơm quá, cảm ơn ông ngoại!”
Ngô Khải Nguyên vỗ nhẹ vào đầu nhỏ của bé nói: “Đằng Đằng, ăn đi, ăn cho no mới cao lên được!”
Một buổi sáng mùa thu xào xạc, hai ông cháu đều nở nụ cười hạnh phúc.
Lúc này Ngô Thanh Phương cũng đi tới, cô ấy nhìn con trai đầy yêu thương nói với Ngô Khải Nguyên: “Cha! Thỉnh thoảng ở trường Đằng Đằng được ăn trứng, lần nào cha cũng cho thằng bé ăn thì cha ăn gì? Lại nói, những người khác có ý kiến gì không ạ!”
Ngô Khải Nguyên nhìn con gái cười hiền lành nói: “Thanh Phương, mỗi ngày cha đều ăn một quả trứng, con đừng lo lắng. Cũng không còn sớm nữa, cha phải đi đây!”
Vùng lân cận nông trường Thanh Hòa vốn dĩ là đất hoang, trường tiểu học nông trường nằm ngay gần nông trường, khu vực này không có thôn xóm hay hộ gia đình nào. Đặc biệt là con đường phía sau trường tiểu học rất hẻo lánh, ít người đi lại, nhưng Ngô Khải Nguyên lại sợ bị nhìn thấy sẽ rắc rối. Vì vậy một đường ông ấy đi rất nhanh.
Ngô Thanh Phương nhìn cha mình đã đi xa, đợi cho đến khi bóng lưng của ông ấy biến mất, mới nắm lấy tay con trai nói: “Đằng Đằng, chúng ta đi thôi!”
Miêu Lan Lan đứng ở con đường phía đối diện theo dõi toàn bộ mọi chuyện. Cô ta không cố ý đi theo. Ở cổng nông trường cô ta nhìn thấy mẹ con Ngô Thanh Phương, nhưng chào mấy lần Ngô Thanh Phương cũng không nghe thấy, Miêu Lan Lan cứ như vậy vô ý thức đi theo sau.
Cho đến khi cô ta nhìn thấy hiệu phó Ngô xuất hiện rồi đưa đồ ăn ngon cho cháu trai mình.
Những ngày gần đây Miêu Lan Lan hơi thảm. Tiểu Tô không quan tâm đến cô ta không nói, trưởng nông trường Vương vốn dĩ đối với cô ta rất tốt, tất nhiên thực ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thỉnh thoảng cho cô ta ăn ké chút đồ ăn ngon, nhưng bây giờ hoàn toàn như một người khác. Hôm qua cô ta từ trường trở về rất muộn, đương nhiên nhà ăn không còn cơm bữa. Miêu Lan Lan thấy đầu bếp Đinh vẫn chưa về thế là mặt dày bảo ông ta nấu cho mình ít cơm, còn hứa hẹn sẽ cho ông ta tiền.