Lúc này cô mới lo lắng được cho Kiến Dân, xoay người lại nhìn một chút, phát hiện con trai lớn Vương Kiến Dân đã nghiêng đầu dựa vào chiếc ghế của phòng bệnh ngủ thiếp đi.
Cậu bé ngáy khò khò ngủ rất ngon, nhưng trong tay vẫn còn nắm chặt chiếc đèn pin.
Triệu Trân Trân không đành lòng đánh thức con, cô cười hỏi y tá: “Đồng chí, có thể nhân tiện để con trai lớn của tôi ngủ một lúc ở giường bên cạnh không. Sáng sớm mai thằng bé còn phải đi học!”
Y tá trẻ có hơi khó xử nói: “Việc này thật sự không được! Trong bệnh viện có quy định, người nhà bệnh nhân không thể chiếm dụng giường bệnh!”
Lúc này Hà Khánh Hải bưng một bình trà đi vào. Anh ta nghe thấy cuộc hội thoại của Triệu Trân Trân, cười nói: “Hiệu trưởng Triệu, để Đại Bảo đến phòng nghỉ của bác sĩ nằm một chút đi. Tiểu Thôi, cậu trông chừng bệnh nhân nhé!”
Triệu Trân Trân đang định đánh thức Kiến Dân, Hà Khánh Hải đã đặt bình trà trong tay xuống, đi tới bế cậu bé lên và đi về phía trước.
Mặc dù Vương Kiến Dân không được xem là mập, nhưng cậu bé rất rắn chắc, ít nhất cũng phải nặng khoảng bốn mươi lăm ký, vậy mà Hà Khánh Hải bế cậu bé đi rất nhẹ nhàng. Kiến Dân mở hé mắt ra nhìn, nhìn thấy mẹ ở bên cạnh, đầu lại nghiêng một cái rồi ngủ tiếp.
Trong phòng nghỉ của bác sĩ có nhóm một bếp than, Triệu Trân Trân cởi áo bông khoác ngoài của Kiến Dân ra, đắp kín chăn cho cậu bé, sau đó nói: “Bác sĩ Hà, thật sự rất cảm ơn anh!”
Hà Khánh Hải cười nói: “Cứ để cậu bé ở đây ngủ một giấc đi. Ngủ dậy thì bình thuốc của Tam Bảo cũng sắp truyền xong rồi!”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Trở về đến phòng bệnh cấp cứu, Kiến Xương đã hạ sốt rồi nên cũng đã ngủ.
Hà Khánh Hải chỉ vào bình trà mà trước kia anh ta mang đến nói: “Hiệu trưởng Triệu, có phải trên đường đến cô đã bị lạnh rồi không? Đây là canh gừng mà tôi nấu, còn để thêm một ít thuốc phòng ngừa cảm lạnh, cô mau uống đi. Trẻ con bệnh rồi có người lớn chăm sóc, người lớn bệnh thì tương đối phiền phức đấy!”
Triệu Trân Trân cảm thấy rất bất ngờ, cảm kích cười với anh ta.
Quả thật người làm mẹ, đặc biệt là mẹ của bốn đứa con thì không có tư cách, cũng không thể ngã bệnh được!
Cô nâng bình trà lên uống canh gừng.
Hà Khánh Hải lại không đi, mà ngồi trên ghế cùng trò chuyện với cô.
Triệu Trân Trân không ngờ Hà Khánh Hải là người đặc biệt khéo ăn nói. Hơn nữa hai năm nay nhân những kỳ nghỉ, anh ta đã đi không ít nơi trời nam biển bắc. Chỉ riêng kiến thức về những nơi này nói hai ngày cũng không hết! Không nói đến cái khác, tháng trước anh ta đi Sơn Tây đã gặp phải rất nhiều chuyện hiếm có.
Cô có hơi ngạc nhiên, trong tình hình như hiện tại lại có người dám đi khắp nơi du ngoạn, cũng thật là hiếm thấy! Nhưng mà Triệu Trân Trân nghĩ lại, bối cảnh nhà họ Hà không có bất cứ vấn đề gì, bản thân bác sĩ Hà cũng như thế. Mặc dù bây giờ cuộc vận động ở các nơi đều quyết liệt, nhưng chắc hẳn cũng không đến mức quá loạn.
“Hiệu trưởng Triệu, đây là lần đầu tiên tôi đi Sơn Tây. Nói thật lòng thì điều kiện kinh tế ở bên đó không bằng Bình Thành của chúng ta, nhưng mà nghệ nhân ở đó thì lại đặc biệt nhiều! Đặc biệt là người làm kịch đèn chiếu. Một xem một mạch mấy tuồng cũng không đủ! Còn có cắt hoa giấy, bán tranh đường đều rất thú vị!”
Triệu Trân Trân cười gật đầu.
Hà Khánh Hải bị nụ cười ngọt ngào của cô làm cho thẫn thờ một lúc, vài giây sau mới tiếp tục nói: “Không chỉ là về các trò chơi, người Sơn Tây này còn rất giỏi làm món mì. Một chén mì trộn dầu bình thường thôi cũng vô cùng thơm ngon!”
Triệu Trân Trân thích ăn cay, nhưng cô chưa từng đến Sơn Tây, đương nhiên chưa ăn qua mì trộn dầu chính tông. Nhưng cô không chỉ từng nghe một người nói nên cười hỏi: “Mì trộn dầu ngon là do ớt ở đó tương đối ngon nhỉ!”
Hà Khánh Hải gật đầu nói: “Hiệu trưởng Triệu nói rất đúng! Ớt của nơi đó quả thật rất ngon! Lúc tôi đến đã mang về không ít, đợi về rồi tôi sẽ mang qua cho cô một ít nhé!”