Không biết vì sao, trước mặt bạn học nữ hào phóng này, Vương Kiến Dân có hơi gượng gạo. Cậu bé không thử, mà là nhanh nhóng đi ra ngoài cửa, nói với hai em trai đang chơi rubik ở nhà chính: “Tam Bảo Tứ Bảo, mau đến đây ăn bánh nào!”
Kiến Xương Kiến Minh chạy như bay tới, mỗi người cầm một cái bánh bắt đầu ăn.
Kiến Xương ăn xong nửa cái bánh, cười với Lưu Lỵ Lỵ, nói: “Chị Lỵ Lỵ, bánh chị làm ngon quá! Ngon như mẹ em làm!”
Cô nương nhỏ Lưu Lỵ Lỵ rất vui, xúc cái bánh cuối cùng ở trong chảo ra, sau đó đặt nồi hấp lên trên bếp than, vo hạt kê bỏ vào trong.
Vương Kiến Xương nhìn anh cả, lại không chịu được hỏi: “Chị Lỵ Lỵ, chị biết làm há cảo không?”
Lưu Lỵ Lỵ lắc đầu, nói: “Chị biết gói, cũng biết cán vỏ bánh, nhưng không biết làm nhân, mỗi lần đều là bà chị làm!” Kiến Xương có chút thất vọng, cầm bánh đuổi theo em trai.
Lưu Lỵ Lỵ cũng đói rồi, cô bé cầm một cái bánh rán lên ăn miếng to, còn không quên dặn dò Kiến Dân: “Vương Kiến Dân, cậu có thể rửa sạch rau cải thảo không?”
Vương Kiến Dân luôn không giúp được gì, hơn nữa đã ăn hết hai cái bánh rồi, vội vàng đồng ý.
Nửa cây cải thảo rửa xong, Lưu Lỵ Lỵ cũng ăn xong bánh rán, cô bé cắt cải thảo thành sợi nhỏ, rắc muối lên trước ướp một lúc. Su đó vắt khô nước, thêm hành sợi, dầu mè các thứ rồi trộn đều, món cải thảo trộn coi như hoàn thành rồi. Nhưng mà, Lưu Lỵ Lỵ cảm thấy, chỉ có một món cải thảo trộn có chút đơn giản quá, không đủ để thể hiện tài nấu ăn xuất chúng của cô bé.
Dưới sự chỉ điểm của Kiến Dân, Lưu Lỵ Lỵ mở chum đựng trứng gà ra, phát hiện bên trong còn có ít nhất hai ba mươi quả trứng, do dự một chút hỏi: “Vương Kiến Dân, nếu như hấp một bát trứng gà, mẹ cậu có giận không?”
Tuy rằng Lưu Lỵ Lỵ rất giỏi nấu cơm, nhưng bà cô bé rất ích kỉ, đồ tốt sẽ không cho cô bé động vào, ngày thường không ăn được thịt, trứng gà cũng thành đồ cực tốt, căn bản không nỡ cho cô bé ăn.
Vương Kiến Dân cảm thấy cô bé hỏi rất kì lạ, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Chắc chắn sẽ không đâu!”
Lưu Lỵ Lỵ ngưỡng mộ nhìn cậu bé một cái, đem ba quả trứng gà thêm nước trộn đều, để vào trong nồi nấu cháo.
Triệu Trân Trân về đến nhà nhìn thấy một cảnh tượng thế này: Ba đứa trẻ và một cô bé lạ mặt đang ngồi cùng nhau ăn cơm, trên bàn có bánh trứng gà hấp mềm, có bánh rán hành, có cháo kê, còn có một đĩa lớn cải thảo trộn, kĩ thuật thái rau kia vừa nhìn là không phải từ bàn tay của Kiến Dân.
Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn con trai lớn, Vương Kiến Dân không biết tại sao có chút chột dạ, đang định giải thích, Lưu Lỵ Lỵ đã hào phóng đứng dậy, nói: “Chào dì Triệu! Cháu là Lưu Lỵ Lỵ.”
Triệu Trân Trân cười với cô bé, nói: “Chào bạn Lỵ Lỵ! Bữa cơm này là cháu làm giúp sao?”
Lưu Lỵ Lỵ có chút khó xử lại có chút tự hào gật đầu.
Triệu Trân Trân cởi áo khoác ra, treo túi lên tường, Kiến Xương vội vã bỏ đũa xuống, cầm phích nước lên đổ vào chậu rửa mặt một chút nước nóng.
Cô cúi người rửa tay và mặt, ngồi bên cạnh con trai lớn hỏi: “Lỵ Lỵ, nhà cháu cũng ở khu tập thể này sao?”
Vừa nãy cô đã cảm thấy cô bé này rất quen mắt, có lẽ là trước đây từng gặp mặt.
Lưu Lỵ Lỵ gật đầu, nói: “Dạ, nhà cháu ở hàng thứ hai khu Nam, cha cháu tên là Lưu Chung Hải, mẹ cháu tên là Lý Ngọc Bình, họ đều là giảng viên của trường. Nhưng mà, bây giờ cha mẹ cháu đều không ở nhà, ông bà cháu sống ở nhà cháu.”
Tuy rằng trước đây Triệu Trân Trân từng làm việc ở trường đại học, nhưng giảng viên và công nhân viên thực sự là quá nhiều, có những người cô chỉ quen mặt chứ không biết tên. Nhưng hai cái tên này cô có ấn tượng, bởi vì là bị phân quyền đến nông trường cùng một đợt với chồng Vương Văn Quảng. Vả lại chuyện của cô bé này, cô cũng từng nghe người khác nói. Mấy ngày phân quyền đó, Lưu Lỵ Lỵ vừa hay đến nhà bà ngoại ở, rất may mắn tránh được vận mệnh phải đến nông trường.