Nhưng mà thư ký Ninh rất ưa thích chủ động nhận việc, trong tình huống thường sẽ không nể mặt anh ta, vì vậy rất nhiều lúc bản thảo cho phó thị trưởng mà anh ta cũng không được viết. Nhưng thực ra, viết bản thảo cho phó thị trưởng cũng không có cảm giác tồn tại gì, thị chính này sớm đã bị độc chiếm, trở thành thiên hạ của thị trưởng Trần rồi.
Triệu Trân Trân cúi đầu viết, mới viết được một nửa, một trợ lý của phòng tổng hợp vội vàng đến, rất nhanh đã gọi tổng thư ký Phí đi.
“Tiểu Triệu, chủ nhiệm Trần của phòng tổng hợp bên kia có chút chuyện gấp, việc trong phòng chúng ta phải làm phiền cô rồi, vất cả cho cô rồi!” Trước lúc đi, tổng thư ký Phí còn không quên vội vàng dặn dò một câu.
Triệu Trân Trân không còn được nhàn rỗi nữa rồi, cô cất bản thảo viết được một nửa đi, xem ra phải để tan làm về nhà mới viết tiếp thôi.
“Phó tổng thư ký Triệu, văn kiện này cần cô kí, đúng rồi, chính là chỗ này!”
“Phó tổng thư ký Triệu, ngày mai thị trưởng Trần có hai cuộc họp, trọng điểm là cuộc họp buổi sáng, phiền mọi người nghiêm túc chuẩn bị một chút!”
“Phó tổng thư ký Triệu, thông báo tổng kết cuối năm phải phát xuống rồi, không thì không kịp mất!”
Triệu Trân Trân bận rộn xử lý các loại công việc thường ngày, bận từ buổi sáng đến trưa, từ trưa bận đến nhá nhem tối.
Thực ra mấy ngày này ban thư ký luôn rất bận, bởi vì cuối năm rồi các thể loại cuộc họp của thị chính vốn đã nhiều, lại thêm ban thư ký bọn họ vốn đã đảm nhiệm công việc tóm tắt các loại tư liệu, nên mỗi người đều có một đống việc. Cô lại càng bận hơn, tổng thư ký Phí đi vắng, bộ phận khác hoặc là thị trưởng Trần có dặn dò gì, đều sẽ sai người trực tiếp tìm cô.
Nhưng mà, với tư cách là phó tổng thư ký, một là cô không thể tham gia vào nhiều thứ một lúc, hai là cũng hoàn toàn không cần thiết tự mình làm, trong hầu hết các tình huống, cô đều sắp xếp cấp dưới đi làm. Triệu Trân Trân rất giỏi quan sát đặc điểm của con người, mấy người của ban thư ký thì năng lực tổng hợp đều không tệ: Chị Giang lớn tuổi nhất, đã làm việc nhiều năm nên công việc gì cũng làm vô cùng thành thạo, nhưng chị ta càng giỏi giao tiếp hơn, nếu như có công việc cần bộ phận khác phối hợp, cô đều giao cho chị Giang.
Thư ký Quý là một người khiêm tốn, thực ra các phương diện năng lực đều hơn chị Giang một bậc, nhóm người này làm cấp dưới là dễ dùng nhất.
Còn về thư ký Ninh, người này năng lực đương nhiên rất xuất chúng, tốc độ ra bản thảo và chất lượng đều rất cao, nhưng ngoại trừ viết bản thảo, những năng lực khác thì quá bình thường. Không giỏi giao tiếp, phản ứng trực tiếp cũng không đủ linh hoạt, giả sử Ninh Lạc Sơn là cán bộ một tay cô đề bạt lên, hoặc là người được cô xem trọng, hoặc ít nhất nếu có thể nhỏ đi vài tuổi. Triệu Trân Trân sẽ nghĩ cách nâng cao năng lực tổng hợp của anh ta một chút.
Nhưng thư ký Ninh đã hơn bốn mươi tuổi rồi, người đã định tính, rất khó lại xoay chuyển lại được. Hơn nữa, anh ta rất rõ ràng có ý kiến với cô, nếu như sắp xếp anh ta làm công việc không sở trường lại hiểu lầm cô cố ý gây khó dễ, thế thì hoàn toàn không cần thiết.
Triệu Trân Trân không muốn tự rước phiền phức, vì thế mấy ngày này vẫn bố trí anh ta viết các loại bản thảo.
Ninh Lạc Sơn ngoại trừ ngày đầu tiên biểu hiện không quá tốt, sau này làm việc vẫn khá ổn.
Còn về thư ký Thôi, mới đến chưa được một năm, kinh nghiệm và lí lịch đều kém hơn một chút. Nhưng chính vì thế mà Triệu Trân Trân lại quyết định chọn cậu ta là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Tổng thư ký Phí trở về đúng giờ tan làm, vừa bước vào đã cười ha ha nói: “Đã nói trước rồi mà, đều không được về nhé, đi nào đi nào, đến nhà ăn ăn cơm hết cho tôi!”
Nhà ăn của thị chính cung cấp một ngày ba bữa, nhưng bình thường buổi sáng và buổi trưa khá là nhiều người tới ăn cơm, buổi tối ngoại trừ thanh niên độc thân thì những người bình thường khác đều là về nhà ăn cơm, vì vậy, nhà ăn có chút vắng vẻ.