May mà thị trưởng cần không nhiều bài phát biểu, rất nhiều lúc anh ta đều là phát biểu không cần bản thảo.
Cho dù là vậy, trong lòng thư ký Ninh cũng rất khó chịu, giờ công việc của anh ta không nhiều, chuỗi bản thảo bị chia một phần cho thư ký Thôi, bài phát biểu của thị trưởng Trần hoàn toàn không cần anh ta quan tâm. Tổng thư ký Phí sắp xếp cho anh ta làm bài phát biểu của phó thị trưởng Lý và phó thị trưởng La, nhưng bản thảo anh ta viết vậy mà không thể thông qua một lần nào.
Điều này khiến thư ký Ninh rất phiền muộn, thời gian trước đây anh ta viết bản thảo của thị trưởng Trần đều là một lần thông qua.
Ngược lại là thư ký Quý luôn không bằng anh ta nưng viết bản thảo luôn được phó thị trưởng La và phó thị trưởng Lý hoan nghênh hơn, một lần đã được phê duyệt.
Cái này rất đả kích lòng tự tin của anh ta.
Thư ký Ninh luôn cảm thấy bản thân có lẽ không có số làm quan, nhưng bàn luận về văn chương, người bình thường căn bản không so được với anh ta.
Tổng thư ký Phí đương nhiên nhận thấy tâm trạng của anh ta không đúng, thế nhưng gần đây bản thân anh ta cũng rất bận, với tư cách là tổng thư ký của thị chính, phạm trù công việc của anh ta không phải mấy việc đơn giản như viết bản thảo hay là chuẩn bị phòng họp. Trong thành phố có rất nhiều cuộc họp cần anh ta tham dự, anh ta ngoại trừ tổ chức chủ trì cuộc họp, đối với các dự án chính sách trong thành phố đều cần hiểu rõ đồng thời phải có cái nhìn của bản thân.
Vì để tạo được ấn tượng tốt trước mặt thị trưởng Trần và các lãnh đạo cấp thành phố khác, tổng thư ký Phí gần đây đều đang suy nghĩ những chuyện lớn này, căn bản không có thời gian để quan tâm bạn học cũ.
Thực ra quan hệ của anh ta và Ninh Lạc Sơn trong trường học rất bình thường, cùng nhau làm việc nhiều năm như vậy tình cảm đương nhiên là có, nhưng lại rất khó gọi là cùng chí hướng.
Người vào làm quan như bọn họ không có ai không muốn thăng quan cả, Ninh Lạc Sơn cũng không ngoại lệ, thế nhưng Ninh Lạc Sơn và anh ta không giống nhau. Anh ta dốc hết sức suy nghĩ chuyện trong giới quan trường, Ninh Lạc Sơn dù rất muốn thăng chức nhưng lại không bỏ ra bất kỳ nỗ lực nào, ngoại trừ rất nhiệt tình viết bản thảo.
Thư ký Ninh đương nhiên cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của tổng thư ký Phí, tâm trạng càng thêm suy sụp.
“Thư ký Ninh, hôm nay anh không bận chứ?” Triệu Trân Trân cầm bản thảo từ phòng làm việc của thị trưởng Trần trở về, bởi vì bản thảo được phê duyệt ngay lần nộp đầu tiên nên tâm trạng cô rất tốt.
Ninh Lạc Sơn gần đây rất rảnh rỗi, anh ta lại là kiểu người không biết tự mình tìm việc làm, lúc này có vẻ như đang xem tư liệu, trên thực tế căn bản không đọc được chữ nào vào đầu.
“Chị Giang hôm nay nghỉ phép không đến, tôi vừa nhận được thông báo, hai giờ chiều ở phòng họp số hai phải mở một cuộc họp tạm thời, chỉ có mười mấy lãnh đạo cấp thành phố tham gia. Anh có thể đi thông báo hiện trường chuẩn bị một chút không?”
Thư ký Ninh đơ ra, vài năm gần đây công việc duy nhất của anh ta ở ban thư ký chính là viết bản thảo, công việc hoàn toàn mang tính phụ trợ này anh ta cũng thật sự rất lâu không làm rồi, nhưng mà việc vặt thì cũng hơn là rảnh rỗi, thế nên anh ta gật đầu.
Triệu Trân Trân cười, tiếp tục nói: “Vậy được, tôi lập tức đưa cho anh danh sách và nội dung của cuộc họp. À đúng rồi, khi anh thông báo nhớ nhắc nhở mọi người một chút, mỗi người tham dự cuộc họp đều phải chuẩn bị bài phát biểu ít nhất một nghìn chữ.
Thị trưởng Trần yêu cầu bắt buộc bài phát biểu dựa trên bản thảo đã chuẩn bị trước!”
Thư ký Ninh gật đầu, nhận tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc.
Gió bắc tháng mười hai thổi vào người lạnh thấu xương, thư ký Ninh không thể không thở dài, trong lúc bất tri bất giác, một năm nữa lại sắp sửa qua đi rồi.