Tuy nhiên thật kỳ lạ, trên chợ người qua kẻ lại nhiều như vậy, rất nhiều người đi qua mặt thằng bé, nhưng không ai nhìn bánh đậu của thằng bé!
Một lúc sau vẫn không có người mua, Kiến Quốc lo lắng, cũng bắt chước người bán thịt cừu bên cạnh hét lớn: “Bánh nhân đậu đỏ bánh nhân đậu đỏ thơm ngon đây, bánh nhân đậu đỏ nhà tự làm đây, vừa thơm vừa ngọt vừa mềm, chỉ một hào một cái!”
Không ngờ sau tiếng rao như vậy, thực sự đã có người đến mua. Để đến chợ mua đồ sớm, mọi người thường không ăn để bụng không mà đến. Lúc này vừa nghe nói có bánh nhân đậu đỏ, có người đã đến hỏi.
“Cháu nhỏ, bánh nhân đậu của cháu có ngon không? Một hào một cái cũng không rẻ!” Một người phụ nữ trung niên mặc áo voan hồng thắt bím tóc lớn đi tới hỏi.
Kiến Quốc lúc này cũng đói bụng, liền bẻ một cái bánh nhân đậu đỏ, đưa cho cô ta một góc, nói: “Thím ơi, thím thử đi!”
Tay nghề của Chu Thục Bình thì không còn gì phải bàn cãi, sau khi ăn một miếng, người phụ nữ trung niên này liền vung tay nói: “Cháu nhỏ, chỗ này cháu còn bao nhiêu cái, thím sẽ mua hết!”
Vương Kiến Quốc sửng sốt một chút, lập tức vui vẻ nói: “Thím à, chỗ này có tổng cộng ba mươi cái bánh nhân đậu, trừ một cái vừa ăn là còn hai mươi chín cái, tổng cộng hai tệ chín hào!”
Người phụ nữ trung niên hào phóng trả tiền.
Kiến Quốc trở về với cái giỏ không, sốt chặng đường tâm trạng đều tốt không tả nổi! Thằng bé đã nghĩ rồi, tiền mua bóng rổ vẫn chưa đủ, cho nên bước tiếp theo vẫn phải bán bánh nhân đậu. Về phần lý do cũng đã nghĩ ra rồi, thằng bé sẽ nói với bà rằng bánh đậu đỏ quá ngon, bốn người các cậu đã ăn hết rồi, xin bà lại làm thêm một ít.
Bà nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của thằng bé.
Vương Kiến Quốc lại lon ton chạy suốt dọc đường, nhưng khi bước vào khu tập thể của trường đại học, thằng bé không về nhà mà xách giỏ đến nhà bà thím.
Chu Thục Bình thích nấu ăn, ngày ăn ba bữa tuyệt đối không thiếu. Bữa sáng hôm nay bà nấu hoành thánh nhân rau và thịt, còn chiên đậu phộng, trộn với cần tây làm món ăn kèm.
“Ôi, sao Kiến Quốc lại đến đây sớm vậy, con còn chưa ăn đúng không? Mau lại đây ngồi vào bàn, bà sẽ lập tức lấy cho con một bát hoành thánh!”
Vương Kiến Quốc vui vẻ ăn hết một bát lớn, cười nói: “Bà ơi, nhà cháu hai ngày nay đều ăn mì, tối qua cha cháu nói sáng hôm nay vẫn sẽ ăn mì!”
Chu Thục Bình liếc chồng một cái, cười nói: “Cha con biết làm mì là tốt rồi. Kiến Quốc cứ nhớ rằng khi nào không muốn ăn cơm nhà nấu thì sang đây, con muốn ăn gì bà sẽ nấu cho con!”
Kiến Quốc vội vàng nói: “Bà ơi, bánh nhân đậu đỏ hôm trước bà làm đã ăn hết rồi. Cha cháu còn nói chưa bao giờ ăn món bánh đậu đỏ ngon như vậy, bà có thể làm một ít cho bọn cháu được không?”
Chu Thục Bình không ngờ nhanh như vậy đã ăn hết. Nhưng sau đó lại nghĩ nếu như Vương Văn Quảng nấu cơm không ngon, bọn trẻ không thích ăn, lúc đói chỉ có thể ăn bánh lót dạ. Bốn đứa cháu trai, đứa nào cũng có thể ăn rất tốt, không phải rất nhanh sẽ hết sao?”
Bà mỉm cười đồng ý, nói: “Được, đợi lát nữa bà sẽ ngâm đậu, chiều nay sẽ làm!”
Vương Kiến Quốc trở về nhà với nụ cười trên môi, Vương Văn Quảng và ba anh em đang ăn sáng, tuy nhiên không phải là mì mà là sữa đậu và bánh quẩy mua ở nhà hàng quốc doanh.
“Nhị Bảo, mới sáng sớm con đã đi đâu vậy?”
Vương Kiến Quốc bật cười, nói: “Con đến nhà bà thím, được ăn một bát hoành thánh thịt gà lớn, nhân tiện đem giỏ sang.”
Kiến Xương vừa nghe thấy hoành thánh thịt gà đã ngưỡng mộ không thôi, không nhịn được nói: “Anh hai! Tại sao anh không gọi em đi cùng?”
Vương Kiến Quốc đang định nói thì Vương Văn Quảng đã liếc nhìn Kiến Quốc và Kiến Xương, nói: “Bốn đứa các con nghe rõ này, sau này không được tự đến nhà bà thím ăn cơm! Sức khỏe của bà không tốt, hơn nữa cũng rất bận rộn. Các con sang chỉ mang thêm phiền toái cho bà, muốn ăn hoành thánh cũng không khó! Cha cũng biết làm!”
Kiến Minh lập tức hào hứng hỏi: “Cha ơi, vậy trưa nay chúng ta ăn hoành thánh chứ ạ?”