“Mua gì mà phải dậy sớm như vậy chứ?” Vương Văn Quảng luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng Kiến Dân cũng đã sớm đoán được Kiến Quốc có thể đã ra chợ để bán bánh, cậu bé cũng chút khó hiểu với em hai, nhưng lại cảm thấy nếu nói suy đoán của mình cho cha thì đó là vô trách nhiệm. Ngộ nhỡ không đúng thì lại oan ức cho em trai nên nói: “Con cũng không biết, có lẽ sắp đến Tết rồi, đồ không dễ mua?”
Vương Văn Quảng không thể đồng tình với câu nói này, bây giờ chỉ cần có tiền, còn có gì không mua được ở chợ vùng ngoại ô phía Tây? Nhưng đây không phải trọng điểm, anh nói với Kiến Dân: “Được rồi, các con ngủ tiếp đi, cha đến nhà thím xem một chút!”
Vào lúc này nếu anh đi ngay lập tức, anh chắc chắn sẽ bắt được con trai, bởi vì Triệu Lập Chí quá lười. Khi Kiến Quốc đến, cậu ấy vẫn còn ngủ say, lúc đầu Kiến Quốc còn lịch sự, mỗi câu đều gọi là cậu, sau đó thấy không có tác dụng gì thì trực tiếp vén chăn lên.
Triệu Lập Chí không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tỉnh dậy.
Khi cả hai tay cầm giỏ bước ra khỏi nhà tập thể, Vương Văn Quảng mặc trên người quần áo bông đi tới, khi đến thì thấy cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Khi Kiến Quốc và Triệu Lập Chí đến chợ, dưới sự dẫn dắt của Kiến Quốc, Triệu Lập Chí cũng lớn tiếng hò hét, trong vòng hơn một giờ thì tất cả bánh đã được bán hết.
Triệu Lập Chí sờ vào số tiền đang xách trong túi thì cảm thấy cuộc sống của mình đã lên một tầm cao mới.
Thì ra tuy rằng cậu ấy cảm thấy bán đồ kiếm tiền rất tốt, nhưng khi chính mình đi chợ rao bán dọc đường không mất mặt nhưng cũng mất chút thể diện. Nhưng bây giờ sau khi cậu ấy đã trải nghiệm rồi thì lại cảm thấy rất tốt, rất tuyệt, chẳng trách Kiến Quốc lại thích đến chợ như vậy. Nhìn khung cảnh náo nhiệt và tiếng nói sôi động khiến người ta cảm thấy cuộc sống rất thú vị.
“Nhị Bảo, cháu có lạnh không, chúng ta đi ăn chút cơm đi!”
Vương Kiến Quốc giậm chân mạnh mẽ và nói: “Được rồi cậu, chúng ta đi ăn bánh rán đi, sau đó uống một bát sữa đậu nành nóng!”
Có một câu nói có thể là chân lý, đó là khi bạn ăn, bạn sẽ luôn gặp những người mà mình không ngờ tới.
Lần trước Kiến Quốc đã gặp bà thím ở đây, mặc dù bị một phen hú vía nhưng khi đó cậu bé cũng rất sợ hãi, bây giờ đến lượt Triệu Lập Chí rồi.
Tuy nhiên, cậu ấy vẫn chưa nhận ra điều đó.
Lúc này, cậu ấy vừa lạnh vừa đói, trong mắt chỉ có đồ ăn, một tay cầm bánh rán mà cắn từng miếng lớn, tay còn lại bưng một bát lớn sữa đậu nành.
Nhìn bộ dạng thì Kiến Quốc có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều.
Tôn Phi Phi cùng chị họ con của dì ba vì chưa ăn sáng nên họ đến để mua đồ, sau khi phát hiện ra quầy bánh này thì đi đến. Cô gái này cũng khá tinh mắt, Triệu Lập Chí ngồi quay lưng với cô ấy nhưng chỉ nhìn thoáng qua cô ấy đã nhận ra rồi.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ dạng đói khát của Triệu Lập Chí thì chỉ mím môi cười cũng không quấy rầy cậu ấy.
Triệu Lập Chí ăn xong nhưng không thấy no nên lấy từ trong túi ra một hào để mua bánh rán, khi quay lại thì nhìn thấy Tôn Phi Phi.
Có vẻ như môn xác suất cũng không thực sự chính xác, mọi chuyện đều có điều bất ngờ.
“Triệu Lập Chí! Cậu cũng tới mua đồ sao?”
Triệu Lập Chí có chút ngại không dám nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương, lúc gật đầu lúc lại lắc đầu đáp: “Không phải, tớ tới đây để bán đồ!” Cậu ấy vừa nói vừa chỉ vào chiếc rổ tre ở bên cạnh.
Tôn Phi Phi tò mò hỏi: “Cậu bán cái gì?”
Kiến Quốc lúc này cũng đã ăn xong, cậu bé lấy từ trong túi ra một cái bánh ngọt đã bọc giấy cười nói: “Chị ơi, đây là bánh mà cậu và em bán, chị ăn thử đi! Ngon lắm đấy!”
Triệu Lập Chí ban đầu rất vui mừng, nghĩ rằng đứa trẻ này thật biết quan sát, nhưng sau khi nghĩ về cách xưng hô, cậu ấy cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Tôn Phi Phi sau khi cảm ơn đã cầm lấy và cắn một miếng thì cảm thấy bất ngờ mà nói: “Cái này ngon quá đấy? Triệu Lập Chí, mẹ cậu làm phải không?”
Triệu Lập Chí đang định giải thích thì Kiến Quốc đã vội vàng đáp lại: “Không phải bà làm đâu, là em làm đấy!”