Từ đây, phương hướng của ban thư ký cũng có chút thay đổi. Bây giờ ngoại trừ thư ký Ninh là người duy nhất đứng về phe anh ta, còn những người khác đều đã công nhận năng lực lãnh đạo của Triệu Trân Trân.
Bất luận là vì cái gì, tình hình hiện nay đều làm cho anh ta vừa không cam tâm, lại vừa bất lực.
Phó thị trưởng Lý khách sáo nói: “Tiểu Phí đến rồi à, ngồi đi!”
Thư ký Phí ngồi nửa chiếc ghế và nói: “Phó thị trưởng Lý, anh có chỉ thị gì ạ?”
Phó thị trưởng Lý nhìn thấy sự thận trọng của anh ta, trong lòng không tránh khỏi thất vọng nhưng vẫn cười nói: “Cậu đừng căng thẳng, đây là chuyện tốt, cục trưởng cục công nghiệp nhẹ của thành phố chúng ta sắp về hưu, cậu có ý kiến gì về vị trí này không?”
Trên thực tế, việc cục trưởng cục công nghiệp nhẹ sắp về hưu là điều mà tất cả mọi người trong thị chính đều biết, anh ta còn từng thảo luận vấn đề này với thư ký Ninh. Cục công nghiệp nhẹ có hai cục phó, dường như không có khả năng để lên cục trưởng, nhưng anh ta tuyệt đối không nghĩ rằng việc này thì có liên quan gì với bản thân.
Lúc này tâm trạng của Tổng thư ký Phí vô cùng phức tạp, cục công nghiệp nhẹ là một đơn vị rất tốt, công việc ít lợi lộc nhiều, các xí nghiệp trực thuộc đều làm ăn rất tốt. Anh ta qua đó làm cục trưởng, như vậy anh ta sẽ là lãnh đạo cao nhất. Chắc là tốt hơn ở lại thị chính, nhưng cũng có mặt lợi và mặt hại.
Nếu làm cục trưởng cục công nghiệp nhẹ, có lẽ con đường quan lộ của anh ta sẽ kết thúc.
Nhưng nếu tiếp tục nghiến răng chịu đựng, anh ta bây giờ đã là tổng thư ký rồi, chỉ còn cách trợ lý thị trưởng có một bước.
Thư ký Phí đã làm việc nhiều năm, đã trải qua nhiều nhiệm kỳ với các thị trưởng. Trên thực tế, chín người từng làm trợ lý thị trưởng hiện đều đang đảm nhiệm chức vụ phó thị trưởng.
Anh ta do dự hồi lâu mới nói: “Phó thị trưởng Lý, chuyện này quá đột ngột, cho tôi hai ngày để suy nghĩ được không?”
Phó thị trưởng Lý khẽ nhíu mày nói: “Được thôi.”
Đêm hôm đó anh ta trằn trọc không ngủ được, đến bốn năm giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ, hơn sáu giờ sáng bị chuông đồng hồ báo thức đánh thức. Anh ta dùng nước lạnh rửa mặt, đầu óc đã tỉnh táo lại. Phó thị trưởng Lý phụ trách quản lý nhân sự, lời hôm qua ông ta nói không phải để thảo luận, mà là thông báo cho anh ta biết!
Cục trưởng cục công nghiệp nhẹ, thật sự là một vị trí tốt, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì khó có cơ hội lần sau.
Lúc này tổng thư ký Phí cực kỳ hối hận.
Hôm qua anh ta thật sự nghĩ cao quá rồi. Thế nhưng tổng thư ký với trợ lý thị trưởng chỉ cách nhau có một bước chân mà thôi, một khi bước qua bước này thì khác biệt lại như trên trời dưới đất, chỉ cần nghiêm túc làm việc tranh thủ kiếm chút thành tích thì bình thường đều sẽ được cất nhắc lên phó thị trưởng. Mà chỉ một bước này thôi nhưng rất nhiều người đều không bước qua được, người tiền nhiệm là người có bối cảnh nên mới có thể thăng chức được. Mà người tiền nhiệm của tiền nhiệm thì lại không may mắn như thế, vì dời ra vị trí trống cho người tiền nhiệm mà bị đuổi tới một bộ phận râu ria không quan trọng, còn kém hơn những đơn vị như cục công nghiệp nhẹ.
Cảnh ngộ của người này đối với anh ta mà nói thì chính là một tấm gương.
Những người không có bối cảnh gì mà năng lực cũng không tính là nổi trội giống như họ, lăn lộn trên chốn quan trường không dễ dàng gì. Cấp bậc bây giờ của anh ta đã là rất tốt rồi, thị trưởng Trần muốn cất nhắc anh ta thì cũng không có lựa chọn khác tốt hơn nữa rồi. Nếu như thư kí Ninh có thể khéo léo đưa đẩy như anh ta thì ước chừng vị trí của hai người có thể đổi cho nhau được rồi.
Tổng thư ký Phí càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng nóng ruột, anh ta vội vàng tắm xong, còn không cả ăn sáng đã tới đơn vị rồi.
Lúc này mới hơn bảy giờ, cả tòa thị chính đều yên ắng tĩnh mịch.
Tổng thư ký Phí để xe đạp xuống nhưng không tới ban thư ký, mà đi tới văn phòng làm việc của phó thị trưởng Lý trước.