Hai người giao lưu với nhau về vấn đề sữa chua khoảng bảy tám phút gì đó, Chu Thục Bình cũng tò mò hỏi: “Văn Quảng à, sữa chua mà cháu nói chính là sữa chua lúc trước uống đó à? Thứ này thật sự là uống ngon lắm, lúc nhỏ ông nội thím đã từng làm rồi, nhưng mà những năm gần đây bò sữa nuôi ít quá, nên cũng không làm được mấy thứ này.”
Vương Văn Quảng gật đầu cười nói: “Vâng, lúc nhỏ cháu cũng hay uống sữa bò, đến bây giờ lại là vật khan hiếm. Nhưng mà sữa chua tốt hơn sữa bò một chút, có người uống sữa bò sẽ bị đầy hơi nhưng sữa chua thì sẽ không bị.”
Triệu Lập Chí vội vàng hỏi: “Anh rể, xưởng sữa chua được xem là nhà máy do trường mình điều hành à?”
Vương Văn Quảng hơi đắc ý gật đầu.
Lúc bọn họ đang thảo luận vấn đề liên quan tới sữa chua, Kiến Quốc đứng ở bên yên lặng lắng nghe, suy nghĩ trong đầu đã sớm phiêu diêu ra chỗ khác rồi.
Cha vừa nói làm ăn bắt buộc phải có tầm nhìn xa trông rộng, thế thì việc bán bánh này phải làm như thế nào mới không được xem là làm ăn buôn bán nhỏ.
Mắt thấy sắp trưa rồi, Vương Văn Quảng đứng dậy chào từ biệt, nhìn con trai một cái, Kiến Quốc lập tức nói: “Cha, con thu dọn đồ đạc một chút rồi lập tức về ngay.”
Trên đường về nhà với cha, thằng bé còn đang suy nghĩ tới vấn đề làm thế nào để làm lớn làm mạnh nên căn bản không chú ý tới việc sau khi ra khỏi cửa nhà họ Triệu, sắc mặt Vương Văn Quảng đã thay đổi rồi.
Sự thật chứng minh, bất cứ chuyện gì chỉ cần bạn nghĩ cách thì có thể tìm ra cách. Khoảnh khắc Kiến Quốc bước vào cửa nhà mình đột nhiên đã ngộ ra được suy nghĩ này, hơn nữa còn nhanh chóng nghĩ ra được nhân thủ thích hợp rồi. Hơn nữa theo kế hoạch của thằng bé thì sau này cậu gần như không cần phải bỏ ra chút sức lực nào hết cả, nhưng tiền kiếm được còn nhiều hơn so với bây giờ.
Điều này khiến tâm trạng của thằng bé lập tức trở nên tốt hơn.
Chính vì thế, lúc thằng bé đưa đồ lên phòng mình ở tầng hai, rồi trở về phòng khách ở tầng một chuẩn bị giúp cha nấu cơm, Vương Văn Quảng đã ngồi ở trên sô pha đợi thằng bé rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt đen sì của cha, Kiến Quốc mới đột nhiên nhận ra được chuyện hôm nay còn chưa giải quyết xong, sự trừng phạt thuộc về thằng bé bây giờ mới bắt đầu thôi.
“Nhị Bảo, con thấy con sai không?”
Vương Kiến Quốc lập tức cúi đầu nhận sai: “Cha, con sai rồi, con không nên giấu cha mẹ tới chợ bán bánh, càng không nên chỉ thỏa mãn với việc buôn bán nhỏ. Con nên học tập như cha, đợi con lớn rồi sẽ mở nhà máy lớn.”
Thái độ nhận sai của thằng bé rất tốt, lời nói cũng không tệ nhưng mà Vương Văn Quảng vừa nghe thì đã không hài lòng, anh cau mày nói: “Tuổi tác của con bây giờ còn quá nhỏ, sau này không cho phép suy tính tới chuyện làm ăn nữa. Về việc sau này chọn chuyên ngành đại học thì đợi con tốt nghiệp cấp ba rồi nói.”
Kiến Quốc ngoan ngoãn gật đầu lần nữa, nói: “Cha ơi, cha nghỉ ngơi một lúc đi, con với anh trai đi nấu cơm trưa.”
Kiến Minh vẫn luôn chơi ở bên cạnh nhanh nhảu nói: “Anh hai, em đói lắm rồi, cơm trưa lúc nào mới được ăn đó?”
Vương Kiến Quốc trừ việc biết làm mấy món bánh thì nấu những món khác cậu cũng không rành cho lắm, thằng bé do dự một chút rồi nói: “Không biết trong bếp có những thức ăn gì, em có muốn ăn bánh ngọt không, đợi nấu cơm xong rồi anh làm một nồi bánh ngọt cho em ăn nhé?”
Kiến Minh rất thích ăn bánh ngọt, vui vẻ gật đầu.
Hôm nay là hai mươi tám tháng chạp, Triệu Trân Trân cuối cùng cũng được nghỉ tết rồi. Vừa mới sáng sớm cô đã dậy quét dọn nhà cửa một lượt theo thói quen lúc trước, vì bình thường duy trì rất tốt rồi nên chưa mất bao lâu đã dọn dẹp xong rồi. Vương Văn Quảng ra ngoài mua sữa đậu nành với bánh quẩy về làm bữa sáng, nói chuyện trên bàn cơm: “Trân Trân, lát nữa chúng ta đi chợ một chuyến nhé, trong nhà còn nhiều thứ chưa mua được.”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói với các con: “Lát nữa cha mẹ ra ngoài, các con phải tự giác, Kiến Dân với Kiến Quốc hai đứa các con không cho phép ra ngoài, Kiến Xương với Kiến Minh càng không thể ra ngoài. Khi về mẹ sẽ kiểm tra xem các con làm bài tập được bao nhiêu, ai làm được nhiều nhất thì mẹ sẽ có thưởng.”