Thật bất ngờ lại thấy Kiến Quốc đã ngồi vào bàn học tập chăm chỉ.
Vương Kiến Quốc nhìn cô cười nói: “Mẹ, tối hôm qua mười giờ con đã đi ngủ rồi, bây giờ đã sáu giờ, con ngủ gần tám tiếng là đủ rồi!” Gần đây thằng bé cũng cảm thấy bản thân có nhiều sự thay đổi, sự thay đổi này không phải là bề ngoài. Trước đây thằng bé cũng rất chăm chỉ học hành, nhưng không tích cực chủ động như bây giờ. Điều quan trọng nhất là bây giờ thằng bé học là bản thân thực sự muốn học. Ngày trước khi xem các bài toán, vật lý và các đề văn thằng bé sẽ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất thú vị. Và giờ đây thằng bé bắt đầu hiểu tại sao Kiến Minh lại thích làm bài tập như vậy.
Trước đây khi làm bài tập thằng bé chỉ chú ý đến tốc độ, làm xong là xong. Bây giờ thì không như vậy mà còn chú trọng đến chất lượng, làm bài không nhanh như vậy nữa, nhưng độ chính xác thì cao hơn nhiều. Ví dụ hiện tại thằng bé vừa mới làm xong bộ đề, đã đối chiếu đáp án, tất cả đều đúng. Lúc này nhìn vào bộ đề bản thân làm bản thân kiểm tra, thật sự rất tự hào.
Kiến Quốc cất bộ đề đi, lại lấy sách ngữ văn ra.
Triệu Trân Trân ngồi xuống chiếc bàn đối diện với thằng bé và bắt đầu nghiêm túc viết bản thảo. Hai mẹ con không quấy rầy nhau, một người viết hăng say, một người đọc thầm.
Thấm thoát một tiếng đã trôi qua.
Trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ lớn ở tầng dưới, Đường Đường đã tỉnh lại. Cô bé mở to đôi mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng trong phòng ngủ, vặn vẹo thân thể nhỏ bé, vươn nắm tay nhỏ ra vẫy vẫy.
Vương Văn Quảng mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, thấy con gái tỉnh thì rất vui mừng, cúi người nói: “Đường Đường tỉnh rồi hả? Đường Đường có đói không?”
Đường Đường nhìn chằm chằm trong vài giây vào khuôn mặt được phóng to trước mặt, sau đó đột nhiên mỉm cười và vung nắm tay nhỏ.
Nhưng nắm đấm của cô bé không chuẩn, không hề chạm vào mặt cha.
Vương Văn Quảng cúi đầu hôn lên má cô bé một cái, bế cô bé từ trong nôi lên, cười nói: “Đường Đường, chúng ta đi tìm mẹ nhé?”
Đường Đường không buồn trả lời anh, cô bé vung vẩy nắm đấm nhỏ, vui mừng vì cách mặt cha càng gần.
Nhưng cô bé không biết rằng cánh tay nhỏ bé của mình còn chưa khỏe, khả năng định hướng cũng chưa tốt. Khi cô bé chưa đánh đến cha, đã bị cha ngăn lại, nắm đấm vung ngược vào khuôn mặt nhỏ bé của cô bé. Cô bé mím môi uất ức muốn khóc, nhưng ngay sau đó cha đã hôn lên trán cô bé.
Cô bé lại không muốn khóc nữa.
“Trân Trân! Em viết xong chưa?”
Triệu Trân Trân gật đầu, vội vàng hoàn thành vài câu cuối cùng, loại bản thảo này chỉ có thể là bản nháp, nó còn phải được sửa đổi nhiều lần. Trong buổi sáng thì không kịp, chỉ có thể vào lúc rảnh rỗi của buổi trưa hoặc tối để sửa chữa. Cô mỉm cười đứng dậy, đi tới bế con gái lên, hỏi: “Đường Đường, con có đói không?”
Đường Đường dường như hiểu được, cái đầu nhỏ của cô bé rúc vào lòng mẹ.
Sau khi cho con gái ăn xong, khi hai vợ chồng cùng nhau xuống lầu, chị Tần đã chuẩn bị xong bữa sáng. Kỹ năng nấu nướng của chị ấy rất tốt, bữa sáng cũng rất phong phú, đồ ăn chính là bánh rán hành, khoai lang hấp, nấu một bát canh trứng lớn. Còn múc một bát nhỏ riêng cho Đường Đường, còn xào đậu phụ khô với cần tây, xào đậu đũa, chiên một đĩa cá nhỏ, chặt nửa con gà. Ngoài ra còn có dưa chua đã cắt nhỏ, phía trên còn rắc một lớp mè trắng dày và cháo.
Người không nấu ăn sẽ không biết chuẩn bị các món này sẽ mất bao lâu, Triệu Chân Trân cười nói: “Chị Tần vất vả rồi!”
Chị ấy lắc đầu, lau tay và bế Đường Đường, đặt cô bé ngồi trên một chiếc ghế chuyên dụng, lấy ra một cái khăn quấn quanh cô bé, cười hỏi: “Đường Đường muốn ăn cháo trước hay ăn canh trứng gà trước?”
Đôi mắt to của Đường Đường nhìn chằm chằm vào hai cái bát nhỏ trước mặt, dường như có chút do dự.
Tần Chiêu Đệ mỉm cười, trước tiên đút cho cô bé một thìa canh trứng, sau đó là một thìa cháo.
Đường Đường rất hài lòng khi đồng thời vừa ăn canh trứng vừa ăn cháo.
Kiến Minh cảm thấy em gái mình rất đáng thương, không ăn được bánh rán cũng không ăn được đùi gà.
“Mẹ ơi, khi nào thì em gái mới có thể ăn đùi gà vậy ạ?”