Vương Văn Quảng mỉm cười, di chuyển chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống, nói: “Em có muốn học một kèm một không?”
Triệu Trân Trân quả quyết lắc đầu.
Dù vậy Vương Văn Quảng vẫn không chịu rời đi, anh ngẫu nhiên tìm một cuốn sách trên giá và cầm trên tay đọc, nhưng tâm trí anh không hoàn toàn đặt vào cuốn sách, cứ mười phút anh lại ngẩng đầu nhìn vợ.
Tóc cô vẫn chưa khô hoàn toàn sau khi tắm. Mái tóc ngắn ngang tai bồng bềnh trông như được uốn xoăn, đường nét của góc nghiêng vô cùng động lòng người làm tăng thêm vài phần quyến rũ.
Triệu Trân Trân hơi cúi đầu xuống, cổ áo của bộ đồ ngủ hơi thấp để lộ một phần lớn chiếc cổ trắng ngần và một chút lưng trần.
Anh nhịn không được mà nhìn mấy lần, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng đặt cuốn sách lên bàn.
Triệu Trân Trân bị quấy rầy, quay đầu lại nói: “Văn Quảng, anh có thể ra ngoài trước không!”
Vương Văn Quảng mỉm cười, đứng dậy và ngồi xuống chiếc ghế dưới cửa sổ để tập trung đọc sách.
Mười giờ ba mươi phút, cuối cùng Triệu Trân Trân cũng hoàn thành tất cả các bài tập. Cô cẩn thận cất tập giấy vào túi xách, định ngày mai lúc rảnh rỗi ở đơn vị sẽ kiểm tra lại.”
Cô vuốt ấn đường giữa hai lông mày, quay đầu mỉm cười với chồng: “Anh còn muốn đọc sách hả? Muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.”
Vương Văn Quảng lập tức đặt cuốn sách trở lại giá, cười hỏi cô: “Trân Trân, em có muốn uống rượu vang đỏ không?”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Vì sợ Tiểu Kiến Minh thức giấc nên hai vợ chồng không quay lại phòng ngủ, Vương Văn Quảng nhanh chóng rót hai ly rượu vang đỏ mang tới, anh đưa một ly cho vợ, giọng không kiềm chế nổi sự vui mừng: “Trân Trân, anh muốn báo cho em một tin tốt!”
Vợ còn chưa kịp phản ứng, Vương Văn Quảng đã cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Hôm nay hiệu trưởng và thư ký đều tìm anh nói chuyện. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì tháng sau là nhiệm kỳ mới của trường, chồng của em sẽ là phó hiệu trưởng!”
Ban lãnh đạo của trường đại học Bình Thành quả thật đang già hóa nghiêm trọng. Trước tiên đừng nói về bên Đảng ủy, ngoại trừ vị hiệu trưởng chính là Hiệu trưởng Hà trẻ hơn một chút, năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi, trong ba vị phó hiệu trưởng, Phó Hiệu trưởng Khúc đã bảy mươi tuổi, vị khác là Phó Hiệu trưởng Cao lại càng già hơn, bảy mươi hai tuổi rồi. Mặc dù trình độ học vấn của hai vị vô cùng xuất sắc nhưng bởi vì tuổi tác đã cao, tình trạng sức khỏe không tốt nên dù giữ chức vụ hiệu trưởng những đã từ lâu không còn đảm nhận các công việc trong trường rồi.
Vốn dĩ công việc của bốn người, hiện giờ chỉ có hai người là Hiệu trưởng Hà và Ngô Khải Nguyên toàn quyền đảm nhận. Sau nhiều năm họ cũng đã mệt mỏi, nên khi chính quyền cấp trên yêu cầu đổi nhiệm kỳ, bọn họ lập tức tìm kiếm ứng cử viên từ các khoa. Thông qua nhiều lớp sàng lọc và sau vô số cuộc họp, cuối cùng Vương Văn Quảng và chủ nhiệm Lương của khoa Kỹ sư cơ khí là người được chọn.
Kiếp trước Vương Văn Quảng cũng đã nói chuyện này với Triệu Trân Trân, nhưng lúc đó cô chỉ quan tâm tới bản thân. Cô cảm thấy sau khi thăng chức lên làm hiệu trưởng, khoảng cách giữa cô và Vương Văn Quảng sẽ càng lớn hơn, điều này khiến cô càng khó chịu hơn.
Do vậy cô đã quyết liệt bày tỏ sự phản đối, đương nhiên lý do đã được chuẩn bị sẵn. Vương Văn Quảng làm chủ nhiệm khoa đã bận rộn như vậy rồi, công việc bình thường thì thôi đi, thỉnh thoảng còn được mời tới vùng khác công tác. Nếu trở thành hiệu trưởng, đoán không chừng còn không ở nhà nữa, vậy chẳng phải cô sẽ sống như một góa phụ sao? Trong lúc nói chuyện, cô còn khóc lóc thảm thiết trước mặt anh.
Vương Văn Quảng thương xót vợ nên đã chủ động từ bỏ cơ hội thăng tiến vô cùng hiếm có này.