Bộ quần áo này rất phù hợp với Kiến Xương, cậu ấy có khí chất của một nghệ sĩ, vì vậy trông cậu ấy rất thu hút.
Ngay cả Cao Mẫn cũng nhìn kỹ cậu ấy mấy lần.
Lúc đầu khi chưa thân thiết với Kiến Quốc, Vương Kiến Quốc đã từng nói gia đình cậu ấy đều là những người rất đẹp, lúc đó cô ấy còn tưởng cậu ấy đang nói khoác. Nhưng khi cô ấy biết Kiến Dân, Kiến Minh đặc biệt là năm đó khi Triệu Trân Trân đến thăm nhà thì cô ấy đã thực sự tin câu nói đó rồi.
Đến giờ Cao Mẫn vẫn nhớ dì Triệu khi đó mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu xanh đậm, đi kèm với quần yếm và giày da sáng bóng, mái tóc ngắn và thần thái tự nhiên. Khi dì ấy cùng Kiến Quốc bước vào nhà, nhìn họ không giống như hai mẹ con mà giống như chị em.
Kiến Quốc rót cho cô ấy một cốc nước nóng và hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì? Đầu bếp là anh đây sẽ đích thân cho em ăn!”
Cao Mẫn uống một ngụm nước và cười đáp: “Em vẫn muốn ăn cá chiên và tôm chiên!”
Vương Kiến Quốc ít khi nấu ăn, nhưng cậu ấy nấu ăn thực sự rất giỏi. Đường Đường cũng thích ăn những món ăn do anh hai làm nên vội vàng nói: “Anh hai, em muốn ăn sườn chua ngọt!”
Kiến Quốc vui vẻ gật đầu, sau đó quay người hỏi: “Em ba, em muốn ăn gì?”
Vương Kiến Xương bây giờ không quá thích ăn uống, nhưng được thưởng thức món ăn do anh hai nấu nên cậu ấy cười nói: “Đã lâu không ăn bánh do anh hai làm, bây giờ mua bánh ở bên ngoài mùi vị đều không ngon!”
Kiến Quốc vui vẻ gật đầu nói: “Được rồi, đều chiều theo ý mọi người, hôm nay làm bánh ngọt, sáng mai đi mua một ít đậu đỏ và táo rồi chiều mai sẽ làm bánh nhân đậu cho mọi người ăn!”
Đường Đường mới sáu tuổi lập tức vui vẻ vỗ tay.
Cao Mẫn ngạc nhiên nhìn Kiến Quốc và tò mò hỏi: “Vương Kiến Quốc, anh biết làm bánh sao?”
Vương Kiến Quốc khiêm tốn mỉm cười, Đường Đường rất tự hào nói: “Chị Mẫn, anh hai của em giỏi lắm đó. Em nghe mẹ kể là rằng anh ấy từng tự làm bánh rồi đi rất xa để bán. Sau này còn mở cửa hàng bánh, chiếc xe jeep của anh hai em là mua bằng tiền anh ấy kiếm được từ việc bán bánh đấy!”
Trước đây Kiến Quốc đã nói với cô ấy về điều này, Cao Mẫn lúc đó còn nghi ngờ, nhưng hóa ra đó đều là sự thật!
Kiến Quốc đắc ý cười nói: “Muốn anh nấu ăn cũng được, món mọi người chọn cũng có thể đáp ứng được, nhưng một mình anh thì làm không xuể. Kiến Xương em qua đây giúp anh nhé!”
Kỹ năng nấu ăn của Cao Mẫn chỉ giới hạn ở việc nấu mì, nhưng rửa và thái rau thì không có vấn đề gì, cô ấy nhanh chóng nói: “Em cũng đi giúp anh!”
Đường Đường khi còn bé cũng giống như Kiến Minh, không có hứng thú làm việc. Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn nói: “Anh hai, anh ba, chị Mẫn, các anh chị vất vả rồi. Em mới học được một bài hát rất hay, anh chị có muốn nghe không?”
Bữa tối của bọn trẻ rất phong phú, bữa tối của Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng ở Hải Nam cũng rất ngon, ngày đầu tiên họ đến đây lúc mười giờ tối nên phải vội vàng tìm một nhà khách quốc doanh. Ngày hôm sau, Vương Văn Quảng đưa cô đi gặp bạn học ở Hải Nam, rồi chuyển đến ở nhà bạn học.
Bạn học của Vương Văn Quảng họ Thịnh, là một họ rất có tiếng ở địa phương. Trong họ có rất nhiều người nổi tiếng, hiện tại trong họ cũng có rất nhiều thanh niên có triển vọng. Nhà của người bạn này có một sân lớn đầy hoa và cây cối, ra ngoài đi bộ khoảng mười phút là đến bãi biển.
Một ngôi nhà như vậy khi ở sẽ rất thoải mái, nhưng con cái của anh ta đều đã trưởng thành, chỉ có vợ chồng họ sống trong căn nhà này. Vì vậy họ vừa ngạc nhiên vừa có phần vui mừng trước sự xuất hiện của Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng.
Vào buổi sáng sau khi Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng thức dậy, chị Thịnh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Trong bữa ăn bốn người họ trò chuyện vui vẻ, đến khoảng chín giờ, hai vợ chồng ra bãi biển tắm nắng và đi dạo. Vương Văn Quảng biết bơi, còn bơi khoảng nửa giờ.
Sau khi về ăn trưa và nghỉ ngơi một lát, bọn họ lại đi dạo ven biển, tiện ghé qua chợ gần đó mua ít hải sản tươi mang về.