Nói chung, ở được một nơi như thế này vô cùng thoải mái, Ngô Thiên Nguyệt chưa bao giờ được ở một nơi tốt thế này.
Trước kia, lần đầu tiên cô đến nhà bạn trai Vương Kiến Dân, tòa nhà công vụ của đại học Bình Thành khiến cô lúc đó vô cùng chấn động, diện tích bằng mấy căn nhà của cậu cô, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy hóa ra cũng chỉ như thế thôi.
Có lẽ do thời tiết tốt, dù đã trưa rồi nhưng người đến chợ phiên gần đó vẫn rất đông, Vương Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt mua được ít thịt xách về.
Vương Kiến Dân ướp xong con gà, cười cười nói: “Thiên Nguyệt, tối nay chúng ta ăn thịt gà nướng nhé!”
Ngô Thiên Nguyệt vừa giặt xong quần áo, cô xách đống đồ từ trong máy giặt ra, vừa cười vừa gật gật đầu: “Được, gọi cả Hoàng Triệu Sơn với Tôn Lệ Mẫn qua ăn nữa nhé?”
Hoàng Triệu Sơn là bạn cùng phòng ở Bắc Đại của Vương Kiến Dân, Tôn Lệ Mẫn là bạn cùng phòng của Ngô Thiên Nguyệt. Vốn dĩ bọn họ ở trong nước cũng coi như quen biết, nhưng sau khi đến Mỹ thì thân hơn, xác định quan hệ yêu đương cũng hơn một năm rồi.
Vương Kiến Dân cười cười đồng ý nói: “Hoàng Triệu Sơn ăn giỏi lắm, một con gà chỉ sợ không đủ!”
Ngô Thiên Nguyệt cũng cười nói: “Em hầm ít canh thịt bò, làm ít bánh táo nữa!”
Đến chiều, Hoàng Triệu Sơn và Tôn Lệ Mẫn dắt tay nhau đến, trong tay Hoàng Triệu Sơn còn cầm một bó hoa tươi, là hoa hồng đỏ đang nở rộ.
Ngô Thiên Nguyệt vui vẻ nhận lấy, cẩn thận cắm vào bình thủy tinh, quay đầu nói đùa: “Hoàng Triệu Sơn, hoa này của cậu tặng nhầm rồi chứ hả, hoa hồng không được tùy tiện tặng người ta đâu, đặc biệt là trước mặt Lệ Mẫn!”
Hoàng Triệu Sơn cười ha ha rồi nói: “Bản thân hoa hồng chẳng có ngụ ý gì đâu, tất cả hàm ý đều là con người thêm vào. Nó chỉ cần đẹp là được rồi, vì chỉ có đẹp thì mới có người mua, có gì sai không?”
Ngô Thiên Nguyệt cười cười mà không nói gì thêm.
Phòng ở tầng hai có một ban công rộng rãi, sau khi Vương Kiến Dân và Hoàng Triệu Sơn kê bàn ở đó xong thì nướng gà, thịt bò và bánh táo nóng hổi cũng làm xong.
Tôn Lệ Mẫn rất thích uống cà phê, cô pha cho mỗi người một cốc rồi cười nói: “Đây là bột cà phê mới xay đấy, thơm lắm!”
Ngô Thiên Nguyệt uống không quen thứ này, cảm thấy không ngon bằng trà ở trong nước. Cô nhấp một ngụm thấy quá đắng, nhân lúc không ai chú ý mà cho thêm hai thìa đường.
Vì chuyên ngành không giống nhau, nên cho dù một nhóm bốn người thì chủ đề cũng không giống nhau. Vương Kiến Dân với Hoàng Triệu Sơn bàn sâu về công thức toán học. Tôn Lệ Mẫn thanh tao lau lau khóe miệng, sau đó uống một ngụm cà phê, cười cười hỏi: “Thiên Nguyệt, mình nghe giảng viên Alice nói cậu còn chưa ký hợp đồng nữa, đang do dự gì thế?”
Ngô Thiên Nguyệt liếc nhìn bạn trai, có hơi khó khăn nói: “Lệ Mẫn, chúng ta là du học sinh được chính phủ trợ cấp, trước khi ra nước ngoài đã ký thỏa thuận là học xong nhất định phải về nước!”
Tôn Lệ Mẫn bĩu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Những vấn đề này cậu không cần lo lắng, sẽ có người đứng ra giải thích cho chúng mình! Hơn nữa hợp đồng chỉ có hai năm, sau hai năm chúng ta có lý lịch rồi, cái gì cũng có, đi đâu mà chẳng được? Nếu như bây giờ về nước, điều kiện mọi mặt ở trong nước đều không được, với cả cũng không có dự án tốt như thế. Loại cơ hội này không phải lúc nào cũng có, cậu có nhớ Alice không, cái cô bạn người Mỹ hơi ngốc đó. Cô ấy luôn muốn vào phòng thí nghiệm, nhưng đáng tiếc các thầy cô không cần cô ấy!”
Ngô Thiên Nguyệt không nói gì, thở dài một hơi, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Lệ Mẫn, cậu đã ký xong hợp đồng rồi à?”
Tôn Lệ Mẫn cười xán lạn, cúi người thì thầm: “Tớ ký xong từ lâu rồi, cái tốt của hợp đồng này cậu chưa xem chi tiết, không chỉ tiền lương hàng năm cao mà còn có chia phần trăm cơ. Sau khi dự án thành công sẽ có một giải thưởng là khoản tiền lớn, chia theo đầu người thì mỗi người cũng được kha khá, thậm chí còn cao hơn cả tiền lương!”