Gia cảnh của thầy Tiểu Trần cũng không tệ, anh ta là người gốc Bắc Kinh, cha mẹ cũng là giảng viên đại học. Nhưng trên anh ta còn có bốn anh trai, đầu óc của bốn người anh này không linh hoạt bằng anh ta. Hơn nữa vận may cũng không tốt, chạy theo các bài giảng hoạt động, chạy lên núi hoặc về quê, sau này không dễ để quay lại thành phố. Mặc dù kỳ thi tuyển sinh đại học đã được hồi phục lại, họ cũng có tư cách tham gia, nhưng họ đã trượt hai lần, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bốn người anh trai phía trên đều làm việc ở công xưởng, thu nhập không coi là cao, trong nhà lại sinh nhiều con. Mỗi tháng đều phải nhận chu cấp từ cha mẹ, vì vậy nên so ra hoàn cảnh của Tiểu Trần vẫn là tốt nhất. Anh ta thi đỗ đại học, lại dựa vào mối quan hệ của cha mẹ và thuận lợi ở lại trường dạy học. Tiền lương mỗi tháng hơn chín mươi tệ, cao gấp đôi các anh trai.
Tuy nhiên thầy Tiểu Trần không hài lòng, muốn sống một cuộc sống tốt hơn. Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy muốn phát tài trong thời gian ngắn không dễ dàng, chỉ có một biện pháp khả thi là tìm một nhà vợ có gia thế. Là một người đàn ông chưa vợ, ngoại hình đẹp, công việc tốt. Hơn nữa tâm địa cũng không gian xảo, còn không đủ để tiên nữ chọn làm chồng sao?
Anh ta tự cảm thấy bản thân rốt tốt, nhưng lại liên tục gặp phải trắc trở. Mấy cô gái mà người làm mai giới thiệu cho anh ta điều kiện cá nhân cũng không tệ, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, người tốt nhất thì điều kiện gia đình cũng chỉ có thể coi là khá giả. Cuộc sống hàng ngày rất hào phóng, nhưng còn lâu mới được coi là giàu sang. Phần lớn đều tương tự như nhà anh ta, thậm chí có một số còn không bằng nhà anh ta.
Cao Minh Minh là cô gái có điều kiện tốt nhất mà anh ta từng gặp, điều kiện của gia đình cô còn vượt xa sức tưởng tượng của anh ta. Chính vì điều này mà anh ta rất lo lắng về chuyện được mất.
Vốn dĩ anh ta cho rằng nếu hai người đã cùng nhau ăn tối thì cuối tuần sau nhất định có thể cùng nhau đi mua sắm, tuần sau nữa nhất định sẽ cùng nhau xem phim. Xem phim rồi thuận lợi nắm tay, nhiều nhất là cách một tháng nữa có thể có nụ hôn ngắn, muộn nhất trước cuối năm chắc chắn sẽ đính hôn.
Anh ta nghĩ rất đẹp, chưa bao giờ nghĩ rằng Cao Minh Minh mặc dù thích người khác vẫn cùng đi ra ngoài ăn tối với mình, trong lúc nhất thời anh ta cảm thấy cô gái trước mắt là một kẻ dối trá, chuyên lừa tiền lừa tình!
Cao Minh Minh không nói gì, từ trong túi xách lấy ra mấy tờ mười tệ đặt lên bàn, cười lạnh nói: “Đây coi như bồi thường cho anh!” Nói rồi đúng dậy rời đi.
Thầy Tiểu Trần nhận lấy năm mươi tệ, ăn sạch miếng bít tết trước mặt rồi đến quầy thanh toán. Sau đó mới chạy ra ngoài đuổi theo người, nhưng lúc này Cao Minh Minh đã nồi lên tàu điện sắp về nhà, nào có thể trông thấy người nữa?
Ngày hai mươi sáu tháng này không phải là chủ nhật, Vương Kiến Xương đặc biệt điều chỉnh lịch học với đồng nghiệp, còn chưa đến bữa tối đã chuồn đến nhà anh hai.
Để chuẩn bị cho sinh nhật em họ, cả Vương Kiến Quốc và Cao Mẫn đều ở nhà, bản thân Cao Minh Minh đương nhiên cũng đã đến sớm.
Cao Mẫn liếc nhìn em họ rồi mỉm cười chào hỏi: “Chú ba tới rồi, mau ngồi xuống đi!”
Để không lộ ra dấu vết, Vương Kiến Xương vẫn mặc quần áo bình thường, vốn dĩ có chiếc áo khoác dạ mới may trong tủ cũng không thay, cậu ấy cười nói: “Hôm nay không có lớp, em đi dạo ở công viên, rất nhớ món sườn kho do chị hai làm nên ghé qua thử vận may, không ngờ anh hai và chị hai đều ở nhà!”
Cao Mẫn mím môi cười nói: “Chao ôi, chú ba đến thật trùng hợp. Hôm nay là sinh nhật của Minh Minh. Không chỉ có món sườn kho, mà còn có rất nhiều món ngon! Nếu chú đã không có lớp thì hãy ở lại giúp đỡ chị!”
Kiến Xương rất tự nhiên gật đầu.
Cao Mẫn nháy mắt với em họ, lần này Cao Minh Minh không hề chùn bước, đưa hạt điều đã bóc vỏ đến trước mặt cậu ấy nói: “Vương Kiến Xương, chị Thiên Nguyệt chắc sẽ đến đúng không?”