Lần trước Lục Hướng Noãn gửi ba hộp sữa bột cộng thêm bọn họ tự mình mua, hiện giờ đã uống hết, bởi vậy sữa bột trong tay Lưu Thúy mang tới rất đúng lúc.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên chở Lục Hướng Noãn rời đi, Lưu Thúy về phòng đưa sữa bột cho Lý Tiểu Uyển và Vương Quốc An xem.
Lý Tiểu Uyển khen ngợi: “Em gái nghĩ thật chu đáo.”
Người em gái này, cô ấy xem như nhìn thấu, mặt ngoài là người lạnh như băng không dễ tiếp cận, nhưng trái tim mềm hơn bất cứ người nào khác.
Trên đường về nhà.
Hoắc Cảnh Xuyên đạp xe chở Lục Hướng Noãn, xe chậm rãi đi tới đại đội Hồng Kỳ.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không kìm chế được kích động trong lòng, lại hỏi Lục Hướng Noãn lần nữa:
“Vợ à, những lời mà em mới nói ở Vương gia là thật sao?”
“Nói cái gì?”
“Không… Không có gì…”
Lục Hướng Noãn cảm nhận được mất mát từ trong lời nói của anh, cho nên không đùa anh nữa:
“Em nói thật, đợi chúng ta về Bắc Kinh thì chuẩn bị cho việc mang thai. Đến lúc đó anh phải nghe lời em, em bảo anh làm gì thì anh làm thế đó, nghe thấy không?”
“Nghe thấy, vợ à, trong nhà em lớn nhất.”
Lúc này ý cười trên mặt Hoắc Cảnh Xuyên khó nén, chẳng qua Lục Hướng Noãn ngồi ở ghế sau không thấy được.
Thời gian rất nhanh đã tới trước một ngày Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Lục Hướng Noãn vẫn giao thuốc viên cô bào chế mấy ngày qua cho Hoắc Đại Khánh, còn viết cách sử dụng ở phía trên bình thuốc.
Hoắc Đại Khánh thay mặt cả đại đội Hồng Kỳ nói cảm ơn với cô, đồng thời ông ấy cũng biết đại ân của Lục Hướng Noãn đối với đại đội Hồng Kỳ, đã không phải một từ cảm ơn là được.
Cho nên chỉ có thể ghi tạc phần tình nghĩa này trong lòng mỗi đội viên.
Vương Giải Phóng và Vương Hiểu Linh cũng tới, không chỉ bọn họ, cả gia đình Vương Quốc An cũng ôm đứa bé tới đây, chỉ vì làm tiệc tiễn biệt cho Lục Hướng Noãn.
Đám thanh niên trí thức bên khu thanh niên trí thức cũng tới chúc phúc Lục Hướng Noãn, nhiều người như vậy thêm mấy bọn họ cũng chẳng sao.
Hơn nữa bọn họ quan hệ không tệ lắm, cho nên Lục Hướng Noãn giữ bọn họ ở lại nhà ăn cơm.
Lý Bình rất vui vẻ, từ lúc tới đây vẫn luôn dán lấy Lục Hướng Noãn, gần như không rời một bước, Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh nhìn cảm thấy tay ngứa ngáy.
Nhưng cũng biết cô ấy là bạn của vợ, cho nên anh kìm nén oán hận trong lòng xuống, chẳng qua nhìn Lý Bình càng nhìn càng không vừa mắt.
Nhiều người như vậy không biết nấu ăn phải nấu tới khi nào, Lục Hướng Noãn dứt khoát làm nồi đồ ăn to, bên trong có thịt heo, đậu hũ, miến, cải thảo…
Chẳng qua nồi nhà Lục Hướng Noãn không đủ to, vì chuyện này mà Lục Hướng Noãn bảo Hoắc Cảnh Xuyên chạy tới mượn nồi to trong đội.
Lưu Thúy và Vương Quế Anh còn có Đàm Phượng Kiều thì dán một nồi bánh bột ngô.
Mọi người ăn no bụng rồi nói tạm biệt với Lục Hướng Noãn.
Sáng ngày hôm sau.
Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên ăn cơm sáng xong, mang theo bánh bột ngô và trứng gà Vương Quế Anh và Lưu Chiêu Đệ làm ngồi xe.
Đưa bọn họ đi là Hoắc Kiến Thiết, mãi đến khi thấy Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên ngồi lên xe lửa, anh ta mới rời đi.
Lần này Hoắc Cảnh Xuyên mua vé trước mấy ngày, cuối cùng anh cũng mua được hai vé giường nằm, hai vé này rất gần nhau, một trên một dưới.
Hoắc Cảnh Xuyên ở giường trên, Lục Hướng Noãn ở giường dưới, xe lắc lư một đường xuất phát tới Bắc Kinh.
Sau khi ngồi xe lửa bốn ngày ba đêm, cuối cùng Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên cũng xuống xe, chẳng qua ngồi xe hơi lâu gương mặt Lục Hướng Noãn không tốt, dạ dày còn khó chịu muốn nôn. (gạch trọng điểm đoạn này)
Lục Hướng Noãn chỉ nghĩ là cô ngồi xe lâu, cho nên không nghĩ nhiều ra cổng với Hoắc Cảnh Xuyên.
Vương Chí Cường và Hứa Đạt Nhạc tới đón bọn họ đã sớm có mặt đợi bọn họ, cho nên sau khi Hứa Đạt Nhạc thấy Hoắc Cảnh Xuyên, nhanh chóng vẫy tay:
“Đoàn trưởng Hoắc, chúng em ở đây.”
Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy bọn họ, Hứa Đạt Nhạc nhanh chóng tiến lên nhận lấy đồ trong tay Hoắc Cảnh Xuyên.
“Cuối cùng bọn anh cũng tới, tôi và Hứa Đạt Nhạc đợi hai người lâu rồi.” Vương Chí Cường vừa nói vừa đánh giá Hoắc Cảnh Xuyên từ trên xuống dưới.
Nhìn trạng thái của Hoắc Cảnh Xuyên hiện giờ tốt hơn nhiều, anh ta mới yên lòng.
Chẳng qua khi Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn đến đã là giữa trưa, cho nên Hoắc Cảnh Xuyên bảo Hứa Đạt Nhạc lái xe thẳng tới cửa Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Mấy người gọi mỗi người một bát mì ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, kết quả mì vừa mới bưng lên bàn, Lục Hướng Noãn cầm lấy đũa định ăn, nhưng không ngờ cảm giác buồn nôn đánh úp lại, cô vội vàng chạy ra bên ngoài muốn nôn.
Hoắc Cảnh Xuyên vội vàng chạy theo ra.