Rất rõ ràng, Cao Hồng Hà cũng chú ý tới Vương Phượng Kiều, nhìn mỏ chuột tai khỉ, khiến người ta vừa nhìn là không thích nổi:
“Cô bé, đây là?”
“Mẹ kế của cháu.” Lục Hướng Noãn nói câu đó với vẻ thản nhiên, Cao Hồng Hà nghe thấy là mẹ kế ánh mắt lập tức thay đổi.
Mà Vương Phượng Kiều bị bà ấy nhìn thì trên mặt nóng rát đau đớn, bà ta đúng là ăn no rửng mỡ, sớm biết con nhóc chết tiệt này không lừa mình, bà ta đã không đi theo tới.
…
Nhưng bây giờ đi cũng không được, không đi cũng không được, chỉ có thể mặt dày nói:
“Con nhóc này làm phiền bà.”
“Làm phiền cái gì, không phiền chút nào, tư tưởng giác ngộ của cô bé này cao, là tấm gương cho chúng tôi học tập, không giống một số người làm mẹ kế còn có thể ngược đãi đứa bé tới chết.” Cao Hồng Hà âm dương quái khí nói.
Thường nói tâm sinh tướng, những lời này không giả chút nào.
“Em gái, em đang nói đùa đúng không.”
“Tôi có nói đùa hay không, trong lòng bà không rõ lắm sao.” Sau khi Cao Hồng Hà nói xong thì không để ý tới bà ta, quay đầu đi bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Mà Vương Phượng Kiều bị kích thích trực tiếp chạy lấy người, Lục Hướng Noãn nhìn thấy chỉ cười nhạo một tiếng, không thèm quan tâm.
Khoảng nửa tiếng sau, Cao Hồng Hà cầm một ít đồ ra: “Đây là chứng nhận của cháu, ngàn vạn lần đừng đánh mất.”
Đưa tờ giấy hơi mỏng cho cô, sau đó không quên dặn dò.
Lục Hướng Noãn nhận lấy nương theo cho vào túi ném vào không gian, dù sao tủ sắt cũng không bằng không gian của cô.
Thấy Lục Hướng Noãn nghe trong lòng, bà ấy mới dám đưa phiếu còn có 50 tệ trợ cấp xuống nông thôn cho cô:
“Buổi chiều mùng 6 phiếu 5 giờ, đến lúc đó cháu cầm chứng minh kia đến nhà ga nhận vé xe.”
“Cảm ơn dì Cao.” Lục Hướng Noãn nói chuyện với bà ấy thêm một lát, mãi đến khi có người đi vào cô mới rời đi.
Nhưng mà cô không trở về, trái lại đi tới xưởng sắt thép.
Lúc này bọn họ còn chưa tan làm, Lục Hướng Noãn dứt khoát ngồi xổm trên đường cái đợi người.
Mãi đến khi một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đeo mắt kính, lịch sự văn nhã đẩy xe đạp đi từ trong ra, Lục Hướng Noãn lập tức tiến lên ngăn cản đường đi của ông ta.
Vương Minh Phát bị ngăn cản không hiểu gì nhìn cô: “Cô là?”
Lục Hướng Noãn đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý đồ của mình.
Căn nhà bọn họ ở hiện giờ là khi ông ngoại cô làm việc được phân, hiện giờ ông ngoại không còn nữa, cộng thêm nhà cô cũng không có ai làm việc ở xưởng sắt thép.
Hơn nữa hiện giờ nhà ở thiếu như thế, đương nhiên là bọn họ không thể da mặt dày ở lại nhà này.
Lục Hướng Noãn mặt ngoài nói cao thượng như thế, thực ra tư tâm của cô là muốn bán căn nhà này đi, đổi hết thành tiền không thơm ư.
Nhưng mà quyền sở hữu căn nhà này thuộc về trong xưởng, bọn họ chỉ có quyền sử dụng mà thôi, không thể bán được.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn sắp đi, tình nguyện tiện nghi người ngoài, cũng không muốn tiện nghi cả nhà Lục Quốc Khánh, đương nhiên những lời này không thể nói cho ông ấy nghe.
Cho nên cô nói với Vương Minh Phát là bảo trong xưởng thu hồi nhà mình ở hiện giờ đi, phân cho những người cần.
Vương Minh Phát nghe được trong lòng rất khiếp sợ, nhưng vẻ mặt không đổi nói: “Nếu làm như vậy thì không phải các cháu không có chỗ ở sao?”
Lúc trước đại sư phụ Thẩm Bảo Quốc là vì bảo vệ tài sản nhà nước mà mất, cho nên trong xưởng phá lệ ưu đãi con cháu của ông ấy.
Cho dù lần này Lục Quốc Khánh nghỉ việc ở nhà, bọn họ cũng không nghĩ tới chuyện thu hồi căn nhà.
“Cháu đã đăng ký làm thanh niên trí thức xuống nông thôn, đến lúc đó chi viện xây dựng nông thôn. Hơn nữa đây cũng là ý của cha cháu, hiện giờ ông ấy và mẹ kế cháu quyết định dẫn theo chị gái còn có em trai cháu về quê, cho nên căn nhà này cũng bỏ trống, còn không bằng trả lại xưởng dành cho người cần.” Lục Hướng Noãn mặt không đỏ không thở dốc bịa đặt.
Đám xấu xa Lục gia, nếu biết phòng bị thu hồi còn không kêu trời khóc đất, muốn chết muốn sống sao?
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó thôi, trong lòng cô lập tức thoải mái.
“Xuống nông thôn, cháu đăng ký làm thanh niên trí thức xuống nông thôn ư?” Vương Minh Phát không chú ý tới đoạn sau lắm, chỉ chú ý câu nói phía trước của cô.
“Vâng, tích cực hưởng ứng kêu gọi của quốc gia, làm thanh niên tốt thời đại mới, xây dựng nông thôn tốt đẹp hơn.” Lục Hướng Noãn nói vô cùng vĩ đại, Vương Minh Phát nghe lệ nóng lưng tròng.