Lục Hướng Noãn vốn tưởng rằng mình sẽ luôn lạnh như băng, hoàn toàn không nghĩ tới sau khi xuyên qua cô lại thu hoạch được ở đây hữu nghị, tình thân, cùng với tình yêu.
Nói thật, cô rất quý trọng phần ân tình này, cũng chính vì quý trọng, cho nên khi Lục Hướng Noãn sử dụng không gian mới càng thêm cẩn thận.
Bởi vì nhân tính tham lam sẽ dễ như trở bàn tay hủy diệt hết những thứ cô coi là trân bảo.
Trong lúc nói chuyện, Lục Hướng Noãn mang hạt dưa Hoắc Cảnh Xuyên xuống nông thôn mua hai ngày trước ra cho Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến ăn.
Bọn họ hiểu tính cách của Lục Hướng Noãn, cho nên không khách sáo với cô, cầm lấy hạt dưa cắn một lát.
Ba người vây quanh trước chậu than vừa nói vừa cười với nhau, mãi đến khi Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện xong trở về.
Lúc này Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến mới phát hiện bọn họ nói chuyện quên cả thời gian, vậy mà quên vụ nấu cơm.
Nghĩ tới đây hai người chào Lục Hướng Noãn, sau đó chạy nhanh về nhà.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đóng cửa lại, sau đó cúi người xuống mặt dán vào bụng Lục Hướng Noãn, đây là chuyện mỗi ngày Hoắc Cảnh Xuyên tất phải làm sau khi trở về.
Mà Lục Hướng Noãn thì lắc đầu, hiện giờ đứa bé trong bụng cô chỉ to hơn một chút, to cỡ quả mận, có thể nghe ra được cái gì.
Huống chi còn cách lớp áo bông thật dày, nhưng mà cô cũng kệ Hoắc Cảnh Xuyên.
Một lát sau mặt Hoắc Cảnh Xuyên mới lưu luyến rời khỏi bụng Lục Hướng Noãn: “Vợ à, cơm tối em muốn ăn gì?”
“Lẩu đi, trong nhà còn có đậu hũ chị dâu Hồ đưa tới, vừa vặn ném vào trong nồi ăn. Tủ bát phòng bếp còn có thịt khô em mua lúc trước, anh cũng cắt nó ra lát nữa nhúng vào nồi.”
Mấy ngày trước cô nghĩ tới sắp ăn tết, trong nhà không chuẩn bị thứ gì, nên nhân lúc Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện không ở nhà, lén đạp xe đến huyện thành một chuyến, lấy rất nhiều đồ trong không gian ra.
Vì thế về nhà còn bị Hoắc Cảnh Xuyên lấy lý do không nghe lời trừng phạt cô một trận.
Ngoài ra Lục Hướng Noãn còn nhân cơ hội tới huyện thành lần đó, lấy mấy thứ phù hợp với niên đại này trong không gian ra.
Sau đó cô chia ra làm ba phần gửi qua, nghĩ đám Vương Hiểu Linh có lẽ sẽ nhận được trước khi ăn tết.
Có mấy thứ này, năm nay bọn họ sẽ trải qua một cái tết ấm no.
Lục Hướng Noãn lên tiếng, Hoắc Cảnh Xuyên đâu có đạo lý không đồng ý, cho nên rót cốc nước ấm cho Lục Hướng Noãn xong, thì đến phòng bếp bận việc.
Trời lạnh như vậy thích hợp ăn lẩu nhất, Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên vây quanh lò than ở phòng bếp ăn đến đầu chảy đầy mồ hôi.
Không có nhiều đồ ăn lẩu lắm, ngoại trừ thịt khô đều là rau xanh.
Lục Hướng Noãn ăn dầu mè và tương vừng cải thảo, trong lòng thầm kêu đáng tiếc, dù sao có rất nhiều nguyên liệu ăn lẩu trong không gian cô không thể lấy ra.
Đặc biệt là mấy viên thả lẩu, vừa lấy ra sẽ bị lộ ngay.
Nhưng Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên vẫn ăn sạch đồ ăn trên bàn.
Buổi tối dưới hầu hạ của Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn ngân châm xong thì lên giường nằm, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì bưng chậu nước ngâm chân của Lục Hướng Noãn đi đổ, sau đó lại giặt sạch tất cô thay ra mới về phòng.
Nhưng mà sau khi vào nhà Hoắc Cảnh Xuyên cũng không nhàn rỗi, mà ngồi ở mép giường xoa bóp chân cho Lục Hướng Noãn.
Hai tháng đầu còn không rõ lắm, vừa đến tháng thứ ba chân của Lục Hướng Noãn bắt đầu bị chuột rút, có khi nửa đêm đang ngủ ngon, cô sẽ bị chuột rút mà tỉnh lại.
Nói ra biện pháp này thực sự dùng được, ít nhất Lục Hướng Noãn không nửa đêm bị đau tỉnh lại.
Hoắc Cảnh Xuyên xoa chân rất thoải mái, xoa Lục Hướng Noãn suýt nữa ngủ quên mất.
Đột nhiên Lục Hướng Noãn như nghĩ tới gì đó, nhanh chóng ngồi bật dậy nói với Hoắc Cảnh Xuyên:
“Hoắc Cảnh Xuyên, đợi mấy ngày nữa anh gọi điện về nhà báo tin em mang thai đi.”
Hành động này của Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên nhìn trái tim run lên: “Vợ à, em cẩn thận một chút.”
“Bên Vương Hiểu Linh anh ngàn vạn lần đừng quên nói, nếu cô ấy biết em mang thai, chắc chắn sẽ rất vui.”
Hoắc Cảnh Xuyên vì dỗ vợ vui vẻ, liên tục gật đầu: “Ừm ừm ừm, đến lúc đó đều thông báo hết, vợ à, em cứ yên tâm đi.”
Nhà người khác sớm đã băm xong nhân sủi cảo ăn tết, mà Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn còn chưa chuẩn bị.
Cho nên một ngày trước 30 tết, Hoắc Cảnh Xuyên xin nghỉ đạp xe đến huyện thành.
Hoắc Cảnh Xuyên không đi đâu, tới huyện thành là đi thẳng đến nhà Vạn Tân Vũ.