Đứa bé uống sữa bột cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao trong cơ thể chứa linh hồn của người trưởng thành, cậu bé thực sự có chút không tiếp nhận được.
Nhưng nếu cố chấp muốn nuôi bằng sữa mẹ, cậu bé chỉ có thể thành thật tiếp nhận.
Dù sao hiện giờ cậu bé chỉ là một đứa bé tay trói gà không chặt không biết nói, chỉ biết gân cổ lên gào khóc.
Đúng vậy, cậu bé xuyên qua, là mang theo ký ức xuyên qua.
Ít nhất hiện giờ cậu bé tương đối hài lòng đối với cha mẹ hiện tại, gia cảnh thoạt nhìn còn tạm, ít nhất không ba ngày đói chín bữa, dù sao sữa bột đều có thể uống.
Thông qua mấy ngày nay khi ngủ khi tỉnh quan sát, cậu bé biết cậu bé xuyên tới niên đại thập niên 60-70, nhưng cụ thể là năm nào thì cậu bé không biết.
Quan trọng nhất chính là diện mạo, cậu bé nhìn cha mẹ đời này, đặc biệt là mẹ, trông vô cùng xinh đẹp, ở trong lòng cậu bé đã có thể so được với thần tiên tỷ tỷ, bởi vậy có thể nhìn ra được tương lai mình chắc chắn sẽ không kém.
Dù sao gen còn đó, dù sao cậu bé không sợ sau này xấu.
Quan trọng nhất chính là tên của mẹ cậu bé, vậy mà cùng tên với con nhóc chết tiệt kia, nếu không phải diện mạo khác biệt, có lẽ cậu bé đã nhận nhầm.
Mình còn có thể mang theo ký ức xuyên qua, hi vọng cô nhóc chết tiệt kia cũng có thể, cậu bé nghĩ một lát rồi ngủ mất.
Chủ yếu là bản năng của trẻ con, cậu bé không khống chế được.
Ngày Lục Hướng Noãn xuất viện, Hoắc Đại Khánh và cả nhà Vương Quốc An sáu người, còn có hai vợ chồng Vương Giải Phóng ôm con của bọn họ Vương Kỳ Lân cùng ngồi xe lửa từ Đông Bắc tới bên này.
Vương Chí Cường và Hứa Đạt Nhạc còn có Lưu Học Kim cùng lái xe đi đón.
Mọi người nhìn thấy đứa bé trong lòng Lục Hướng Noãn, đều vô cùng yêu thích, Vương Hiểu Linh càng ném con mình sang một bên, ôm cậu bé luyến tiếc buông tay.
Khi nhìn thấy Vương Hiểu Linh, trong đầu cậu bé hiện lên mấy dấu chấm hỏi to, thời buổi này còn có người đen như vậy ư?
Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, rất nhanh đã bị cậu bé ném ra sau đầu, bởi vì người trước mắt nói tiếng Hoa Quốc rất lưu loát.
Ừm, là người Hoa Quốc, chẳng qua trông hơi đen, nể mặt cô ấy có quan hệ tốt với mẹ mình, cậu bé miễn cưỡng cười với cô ấy.
Đúng vậy, cậu bé tiếp nhận rất nhanh, từ lúc cậu bé sinh ra, cậu bé đã coi Hoắc Cảnh Xuyên còn có Lục Hướng Noãn thành cha mẹ mình.
Tuy không tiếp nhận cũng không được, dù sao quan hệ huyết thống còn đó.
Nụ cười không quan trọng này khiến Vương Hiểu Linh giống như phát hiện ra đại lục mới, ngạc nhiên nói với mọi người:
“Đứa bé cười, đứa bé cười với tôi.”
Lục Hướng Noãn không cảm thấy bất ngờ chút nào, bởi vì từ lúc đứa bé sinh ra, cô và Hoắc Cảnh Xuyên đã cảm thấy đứa bé không thích hợp, đó chính là ánh mắt rất thông minh, không giống em bé vừa mới sinh ra.
Chính vì chuyện này, Hoắc Cảnh Xuyên thích ăn dấm mỗi lần Lục Hướng Noãn thay quần áo, đều phải che mắt đứa bé.
Ngay cả thay tã, chỉ cần là Hoắc Cảnh Xuyên ở nhà, anh đều không để Lục Hướng Noãn ra tay.
Bởi vì ở trong mắt anh, cho dù là mèo con trẻ con, chỉ cần có thứ đó đều là đàn ông, đây là sự thật không thể thay đổi.
Những người khác vừa nghe thấy thế, nhanh chóng dùng hết thủ đoạn của bản thân trêu đùa đứa bé trong lòng Vương Hiểu Linh.
Nhưng mà cậu bé không cười với bọn họ, cuối cùng khi bọn họ sắp từ bỏ, cậu bé mới cười có lệ một cái.
Nếu mỗi ngày đều cười như vậy, mặt cậu bé cười đến cứng đờ.
Lúc này tâm trạng của mọi người giống với Vương Hiểu Linh vừa rồi.
Rất lâu sau, Vương Quốc An mới nói một câu: “Đứa nhỏ này đúng là khiến người ta nhìn là thích.”
Đám Vương Hiểu Linh ở đây một tuần rồi rời đi, Hoắc Đại Khánh cũng rời đi, chủ yếu là trong đội không thể thiếu ông ấy.
Nhưng mà Vương Quế Anh ở lại, tiếp tục chuyên tâm chăm sóc Lục Hướng Noãn và đứa bé phấn nộn.
Cách đứa bé sinh ra đã hơn hai mươi ngày, Lục Hướng Noãn làm mẹ còn có Hoắc Cảnh Xuyên làm cha đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra được tên.
Khi sắp phải làm hộ khẩu, cứ tiếp tục kéo dài như vậy là không được, cho nên hôm nay Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên đều không làm gì, cứ ngồi trong phòng nghĩ tên.
Mãi đến tận tối muộn, hai vợ chồng mới nghĩ ra được tên.
Hoắc Hoài An.
Cái tên này được lấy cảm hứng từ bài thơ “vượt sông Hoàng Hà” của Hoằng Lịch, kim lai độ Hoài An, hà duy lý hứa nhĩ.