Lưu Chiêu Đệ đã sinh, còn sinh sớm hơn Lục Hướng Noãn mấy tháng, là một bé gái trông rất giống Lưu Chiêu Đệ, lớn lên nhất định là tiểu mỹ nữ thanh tú.
Lục Hướng Noãn lấy một ít vải còn có một cân đường đỏ tặng qua, đối với chị dâu trung thực không thích nói chuyện, chỉ biết vùi đầu làm việc này, Lục Hướng Noãn vẫn rất thích.
Lưu Chiêu Đệ tặng lại cô một đôi giày hình con hổ tự mình làm, hiện giờ đứa bé đi vào rất hợp, còn ấm áp, cho nên Lục Hướng Noãn đi cho đứa bé.
Lưu Chiêu Đệ nhìn giày trên chân đứa bé, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trước khi tặng cô ấy còn sợ em dâu chướng mắt.
Cả nhà lão nhị Hoắc Kiến Quốc không tới, nhưng mà Lục Hướng Noãn không lắm miệng hỏi, cứ thế, cả gia đình hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm tất niên.
Hoắc Cảnh Xuyên vui vẻ, cho nên uống chút rượu, khi trở về là Lục Hướng Noãn đỡ anh về.
“… Vợ à… Anh rất vui vẻ…”
“… Vợ à… Cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em… Anh thề…”
…
Lục Hướng Noãn nghe những lời Hoắc Cảnh Xuyên nói, tươi cười còn lóa mắt hơn ngôi sao trên bầu trời.
Mà đứa bé thì được Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh giữ lại, chẳng qua hôm nay Hoắc Đại Khánh uống rượu, nhất thời xúc động thuận lý thành chương ngủ với Vương Quế Anh.
Mà cậu bé nằm ở trong cùng nghe âm thanh này, ước gì có thể mất đi thính giác, dù sao như vậy có khác gì nghe lén góc tường người ta.
Lục Hướng Noãn sắp xếp chuyện dược liệu để đại đội Hồng Kỳ trồng xong thì ngồi xe lửa về Bắc Kinh với Hoắc Cảnh Xuyên, đi theo còn có đứa bé và Vương Quế Anh.
Lục Hướng Noãn trở về thì phải tiếp tục làm thí nghiệm dang dở của mình, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì phải huấn luyện, nhưng hiện giờ đứa bé ở nhà thì không thể rời người.
Lục Hướng Noãn suy xét đến Vương Quế Anh đã nhiều tuổi, không nên làm lụng vất vả vì đứa bé, cho nên nghĩ đợi trở về sẽ thuê người chăm sóc đứa bé.
Nhưng ý tưởng này của Lục Hướng Noãn nhanh chóng bị Vương Quế Anh biết được, để người khác chăm sóc cháu nội mình đâu tốt bằng bà ấy chăm, nhỡ đâu người nọ ngược đãi cháu nội bà ấy thì sao?
Nghĩ tới đây, Vương Quế Anh đau lòng muốn chết, cho nên dưới yêu cầu mãnh liệt của bà ấy, Lục Hướng Noãn đồng ý để bà ấy theo qua.
Có thể mỗi ngày ở bên cháu nội bảo bối Vương Quế Anh rất vui, so sánh ra Hoắc Đại Khánh có vẻ không vui lắm.
Bởi vì ông ấy cũng muốn đi cùng, nhưng hiện giờ trong đội không thể thiếu ông ấy.
Đặc biệt là năm nay đại đội Hồng Kỳ bọn họ còn phải gieo trồng dược liệu, ông ấy làm đại đội trưởng, phải ở đó trông chừng.
Sau khi về đại viện người nhà, Lục Hướng Noãn ngoại trừ chăm sóc đứa bé ra, vẫn luôn vùi đầu trong phòng thí nghiệm, mà bận rộn lên là thường xuyên quên ăn cơm.
Lần nào cũng là Vương Quế Anh ôm đứa bé đến phòng thí nghiệm, gọi Lục Hướng Noãn về nhà ăn cơm.
Còn cậu bé nhìn thấy những thiết bị trong phòng thí nghiệm, trong đôi mắt hiện lên yêu thích cuồng nhiệt.
Đời trước cậu bé thích nhất là làm nghiên cứu khoa học, chẳng qua sau này xảy ra biến cố gia đình, cậu bé mới không thể không từ bỏ sự nghiệp mình yêu thích, dứt khoát dấn thân vào xí nghiệp của gia tộc.
Cũng may cậu bé cũng giỏi làm buôn bán, ít nhất gia nghiệp của Hứa gia bọn họ không bị hủy hoại trên tay cậu bé, trái lại còn không ngừng phát triển, nhảy lên trở thành hàng ngũ mạnh top 500 thế giới.
Lần này được ông trời chiếu cố, cậu bé có thể sống lại một đời này, cậu bé nhất định phải sống vì mình một lần, tiếp tục nghiệp lớn thiên thu lúc trước chưa hoàn thành.
Nhưng mà cậu bé cũng biết mình mang theo ký ức kiếp trước đầu thai đến đời này quá kỳ lạ, vì không bị người ta coi thành yêu quái, ít nhất trước năm 18 tuổi, cậu bé sẽ không thể hiện ra quá thông minh.
Cậu bé phải cẩn thận mọi việc ở thế giới này, hơn nữa cậu bé cũng không tính toán nói cho cha mẹ của cơ thể hiện giờ biết, dù sao không thể không có lòng đề phòng người khác.
Cho nên nghĩ thông cậu bé lại khôi phục hình tượng em bé ăn no thì ngủ, ngủ thì ăn, đi nặng đi tiểu thì kêu to.
Lúc mới đầu Lục Hướng Noãn thấy được ánh mắt cuồng nhiệt của đứa bé, luôn cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Nhưng mà khi tập trung nhìn vào chỉ là đứa bé bình thường, cho nên cô không miệt mài theo đuổi.
Nhưng mà trong lòng cẩn thận hơn, cô chưa bao giờ ra vào không gian trước mặt đứa bé, ngay cả đồ vật trong không gian cô cũng không lấy ra trước mặt đứa nhóc này.