Nhưng mà kế tiếp lại mua đồ bọn họ đều ngăn cản Lục Hướng Noãn, cướp trả tiền trả phiếu.
Lục Hướng Noãn biết ý tốt của bọn họ, không từ chối được chỉ có thể tiếp nhận.
Nhưng mà cô định tới Đại Đông Bắc, đến lúc đó lấy ít đồ trong không gian ra gửi về cho bọn họ.
Cô không muốn chiếm tiện nghi của người ta, người khác đối xử tốt với cô, cho dù không cần báo đáp cô vẫn không muốn nhận.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, cô muốn sống an ổn một mình ở niên đại này, có cơ hội cô vẫn muốn tìm học trưởng.
Nhưng mà hiện giờ anh ta còn chưa sinh ra, dù sao lúc này cha anh ta còn là nòng nọc nhỏ.
Ra khỏi cửa hàng bách hóa, trong tay Lục Hướng Noãn có thêm túi lớn túi nhỏ, đi theo đám bác gái Vương trở về.
Nhưng mà vừa đến cửa đại viện công nhân viên chức, thì nghe nói hai vợ chồng Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều xảy ra chuyện được đưa tới bệnh viện.
Lục Hướng Noãn làm bộ buông đồ trong tay ra chạy nhanh tới bệnh viện, bác gái Vương và quả phụ họ Lâm ở phía sau đều cảm thán có chuyện gì thế này.
Khi Lục Hướng Noãn đến, hai người mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người phủ kín băng gạc.
Ngay cả mấy bác sĩ làm phẫu thuật cho bọn họ cũng cảm thán đã đắc tội người nào, mới ra tay nặng như thế.
Trong lúc này cảnh sát cũng tới mấy lần, nhưng không phát hiện được gì, trái lại Lục Quốc Khánh tỉnh lại vẫn luôn ầm ĩ quỷ tới, quỷ tới.
Cảnh sát không có biện pháp, cảm thấy đầu óc của Lục Quốc Khánh có bệnh, cuối cùng chuyện này không giải quyết được gì.
Vương Phượng Kiều tĩnh dưỡng xong cơ bản không có vấn đề gì lớn, nhưng bệnh vặt thì không ít.
Lục Quốc Khánh thì xúi quẩy rồi, hai chân tàn phế, nửa đời sau cơ bản phải nằm trên giường.
Lục Hướng Noãn nghe được tin tức này trong văn phòng bác sĩ thì rất vui, nhưng không rảnh lo nghỉ ngơi, bỏ chút tiền lẻ bảo người tìm Lục Hồng Tinh và Lục Thải Liên, thuê người đánh hai bọn họ một trận ném tới vùng hoang vu.
Sống hay chết phải xem tạo hóa của mỗi người.
Hơn nữa không nằm ngoài dự kiến, ngày mai Vương Minh Phát sẽ dẫn người tới thu nhà, nhưng mà chuyện này liên quan gì tới cô.
Bởi vì cô đã ngồi trên xe lửa đến Đại Đông Bắc.
Vì sợ đám bác gái Vương khóc lóc, còn tiễn cô tới nhà ga, vì thế sáng sớm tinh mơ Lục Hướng Noãn đã ra khỏi nhà, xách theo số lượng hành lý không nhiều lắm đi tới ga tàu hỏa đợi xe.
Cô còn tìm chỗ không có ai, lấy hai cái chăn dày bốn cân trong không gian ra, đóng gói chúng nó cẩn thận đặt trong tay xách theo.
Nói ra thứ này thật nặng, cơ thể của cô hiện giờ xách còn hơi khó khăn, nhưng mà không có biện pháp.
Vẫn giống như trước đây, vẫn nên để người ta thấy được cô có mang theo đồ.
Cùng cô xuống nông thôn còn có năm nam hai nữ, có thể là ghét bỏ dáng vẻ như quỷ của Lục Hướng Noãn hiện giờ hay là gì đó, mấy người từ lúc lên xe lửa đã không để ý tới cô.
Lục Hướng Noãn cũng thích vì như vậy nhẹ nhàng tự tại, cô còn ước gì như vậy ấy chứ, lên xe một lát đôi mắt cô nhắm lại.
Bởi vì cô bị say xe, thời buổi này xe lửa vẫn là xe màu xanh, chậm rãi, khi lái còn kêu loảng xoảng loảng xoảng.
Cho dù cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, trước khi lên xe đã uống hai viên thuốc say xe, nhưng vẫn không dễ chịu.
Càng khỏi phải nói kế tiếp còn có lộ trình năm ngày bốn đêm, chuyện này khiến Lục Hướng Noãn khó mà không nghi ngờ đợi tới nơi, cái mạng nhỏ này của cô đã mất đi nửa.
Cuối cùng bị bắt bất đắc dĩ cô lấy quýt trong không gian ra bóc vỏ ăn ra an, lấy vỏ quýt đặt trước mũi ngửi, mới miễn cưỡng khiến mình thoải mái hơn chút.
Một lát sau cô mơ mơ màng ngủ mất.
Không biết mình ngủ bao lâu, đợi cô tỉnh lại lần nữa, mấy thanh niên trí thức xung quanh cô và lúc trước lên xe bắt đầu ríu rít nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ vui sướng phấn chấn của bọn họ, trên gương mặt tràn đầy khát vọng và lý tưởng, Lục Hướng Noãn cũng lười đả kích bọn họ.
Đợi sau này bọn họ sẽ biết, xuống nông thôn không phải là hưởng phúc.
“Cô ta tỉnh rồi?” Dương Thiên Chân nhìn thấy Lục Hướng Noãn, nhanh chóng nói với thanh niên trí thức bên cạnh, rồi cười tủm tỉm lộ ra hai hàm răng trắng tự giới thiệu với Lục Hướng Noãn: “Chào cô, tôi là Dương Thiên Chân.”
“Lục Hướng Noãn.” Lục Hướng Noãn không lạnh không nhạt nói.
“Tên của cô thật dễ nghe, Hướng Noãn, cô được phân tới công xã nào thế?” Dương Thiên Chân tự động thấy thân quen, thân thiện nói chuyện với Lục Hướng Noãn, cũng mặc kệ cô có nguyện ý hay không.