“Dương Thiên Chân, chúng tôi còn chưa nói câu nào cô đã tỏ ra ấm ức như vậy, chúng tôi đâu có bắt nạt cô.” Quen cô ta nhiều năm như thế có chuyện gì không hợp ý cô ta mà nói, lần nào cũng dùng chiêu này, Vương Hiểu Linh thật sự chịu đủ rồi nên trách cô ta.
Dương Thiên Chân cắn môi nước mắt lưng tròng không nói lời nào, dáng vẻ như chịu ấm ức rất lớn.
Lục Hướng Noãn chê ầm ĩ trực tiếp kéo cô ta ra ngoài cửa, không nói hai lời đóng cửa lại.
Trong phòng lập tức yên tĩnh hơn nhiều, Lục Hướng Noãn cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Khi đang chuẩn bị nằm trên giường thì phát hiện gối đầu của Dương Thiên Chân vẫn còn ở trên giường, Lục Hướng Noãn trực tiếp cầm lấy mở cửa ném ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Mà Dương Thiên Chân ở ngoài phòng không nghĩ tới cô sẽ làm việc tàn nhẫn như thế, vốn nhỏ giọng khóc thút thít sau đó trực tiếp gào khóc to.
“Chúng ta có cần ra ngoài nhìn xem không?” Vương Hiểu Linh hỏi.
“Không cần, khóc mệt cô ta sẽ tự mình dừng lại.” Lục Hướng Noãn nhét một miếng bánh vào trong miệng, sau đó dựa vào giường nghỉ ngơi.
Ừm, thật thoải mái, nếu có thể mà nói cô muốn ăn vạ cả đời trên giường, làm tiểu phế vật ăn no chờ chết, nhưng ai bảo hiện thực không cho phép.
Mỗi khi nghĩ như vậy, Lục Hướng Noãn đều không nhịn được thở dài một hơi.
Nếu Lục Hướng Noãn đã nói như vậy Vương Hiểu Linh cũng không quản cô ta nữa, mặc Dương Thiên Chân ở bên ngoài khóc đủ.
Nhưng tiếng khóc của Dương Thiên Chân ầm ĩ mấy phòng khác đang nghỉ ngơi, bọn họ ló đầu ra nhìn thấy là cô ta, đặc biệt là đám Vương Nghĩa Vĩ có hảo cảm với cô ta, đau lòng tới mức trái tim như bị ai bóp lấy.
“Làm sao vậy?”
“Cô ta… Đuổi tôi… Đuổi tôi ra ngoài…” Dương Thiên Chân nhìn thấy có người tới thì càng thêm ấm ức, lắp bắp nói ra.
“Lục Hướng Noãn ư?” Vương Nghĩa Vĩ nói.
Dương Thiên Chân khóc lóc gật đầu, chứng thực người đuổi cô ta ra bên ngoài là Lục Hướng Noãn.
Chuyện này khiến Vương Nghĩa Vĩ và Giả Yếu Quốc tức muốn chết, trực tiếp gõ cửa rầm rầm rầm, mấy thanh niên trí thức khác thì ở bên cạnh không nói gì.
Bởi vì không thể nghe lời nói từ một phía, nhỡ đâu đổ oan cho người ta vậy thì không tốt lắm.
“Mẹ kiếp, đúng là phiền phức.” Lục Hướng Noãn nhỏ giọng mắng một câu, sau đó xuống khỏi giường tức giận mở cửa.
Giả Yếu Quốc và Vương Nghĩa Vĩ đang gõ cửa, suýt nữa vồ hụt té ngã trước mặt cô.
“Còn chưa tới tết đã dập đầu với tôi, tôi ngại quá.” Lục Hướng Noãn mở miệng nói, nhưng khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
“Lục Hướng Noãn, sao cô có thể bắt nạt Dương Thiên Chân.” Giả Yếu Quốc tức giận bất bình đứng ra nói chuyện thay Dương Thiên Chân.
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi bắt nạt cô ta.”
“Cô không bắt nạt cô ấy, cô ấy có thể khóc sao?” Đã khóc tới tận trong lòng anh ta, khiến anh ta đau lòng muốn chết.
“Cô ta muốn khóc tôi còn có thể ngăn cản không cho cô ta khóc ư?” Lục Hướng Noãn hỏi ngược lại.
“Tôi mặc kệ, dù sao là cô chọc Dương Thiên Chân khóc, cô cần phải xin lỗi cô ấy.” Thấy cô cưỡng từ đoạt lý như vậy, Giả Yếu Quốc kia cũng không khách sáo nữa.
“Anh là tên ngốc sao?”
“Cái gì?” Giả Yếu Quốc có chút không nghe hiểu cô đang nói gì.
“Cút.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong thì đóng mạnh cửa vào, mặc cho bọn họ ở bên ngoài ầm ĩ cỡ nào, cũng không muốn chấp nhặt với tên ngốc.
Không biết qua bao lâu, vẫn là nhân viên công tác nghe thấy động tĩnh đi lên, khuyên người trở về phòng.
Sau đó nhân tiện dỗ Dương Thiên Chân một lát, cuối cùng mình dỗ xong lửa còn lớn hơn, nhìn cô ta vẫn luôn khóc thút thít còn tưởng đã chết cha mẹ, cuối cùng nhân viên công tác không thể nhịn được nữa.
Để lại hai người hai mặt nhìn nhau, đương nhiên còn có Dương Thiên Chân không ngăn được tiếng khóc, nước mắt y như lũ lụt.
Hai người không có biện pháp chỉ có thể ở cùng cô ta, cuối cùng mãi đến khi Lư Bổn Hoa tắm rửa xong đi lên còn chưa thấy cô ta nín khóc.
Khi bọn họ cào tóc bó tay không có biện pháp không biết nên dỗ thế nào, chỉ thấy Dương Thiên Chân không khóc nữa, bóp mũi đứng dậy, sau đó không rên một tiếng ôm gối đầu đi về phòng khác.
Bọn họ quay đầu lại nhìn phát hiện là Lư Bổn Hoa mới tắm rửa xong, Vương Nghĩa Vĩ và Giả Yếu Quốc liếc mắt nhìn nhau một cái, đều hiểu rõ ý nghĩ trong lòng nhau, cũng nhanh chóng bóp mũi chạy về phòng.
Ôi má ơi, mùi hương này thực sự quá sặc người, cho dù là anh ta đã tắm rửa sạch sẽ vẫn hun đôi mắt người ta đau.