“Mở to mắt nhìn xem tôi là ai.” Vương Quốc An quát.
“A… Sao… Sao lại là ông… Tôi còn tưởng… Là bọn họ…” Dương Thiên Chân mở mắt, phát hiện mình nhận nhầm người, bị ông ấy làm cho sợ tới mức lắp bắp nói.
“Là bọn họ cô có thể ngủ tùy thích ư? Mọi người đều ở bên ngoài đợi cô, cô lại ở đây ngủ say, cô còn có lý hay không.” Nhìn Dương Thiên Chân còn không biết mình sai ở đâu, Vương Quốc An muốn đi lên đánh cô ta hai quyền.
Cô ta nên cảm thấy may mắn, mình không đánh phụ nữ.
“Tôi… Tôi là…”
“Tôi là cái gì, năm phút sau cô không xuống tự cô đi đi.”
Lần trước huyện Hồng Hà bọn họ có đám thanh niên trí thức tới, mấy người đó khá tốt mà, sao lần này lại tệ như vậy?
Vương Quốc An thật sự không chịu nổi đám thanh niên trí thức lần này, rất muốn ngả mũ phủi tay chạy lấy người.
Dương Thiên Chân bị ông ấy dọa sợ, sau đó còn bị ông ấy rống lên như vậy thì nhanh chóng về phòng thu dọn đồ.
Khi năm phút qua đi, thì thấy Dương Thiên Chân mím môi chạy vội từ trên lầu xuống.
“Tôi không xách hành lý xuống được.” Quá nặng, cô ta xách một lúc lâu cũng không xách nổi.
Kết quả không đợi những người khác nói chuyện, lấy Lư Bổn Hoa cầm đầu ba người vội vàng chạy lên lầu xách hành lý giúp cô ta, mà Vương Quốc An thì lần này hiếm khi không nói gì.
Nhưng cũng không để ý tới cô ta, trái lại quay đầu sang bên cạnh nhìn cô nhóc mập, tâm trạng mới dễ chịu hơn chút.
Mười phút sau Vương Quốc An làm tài xế, lái chiếc xe hở mui chở đám thanh niên trí thức mới tới văn phòng thanh niên trí thức, chỉ một lát sau xe vững vàng dừng lại.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn suýt nữa say xe nôn ra.
Đám thanh niên trí thức vội vàng xách hành lý của mình xuống xe, mà bên này Vương Hiểu Linh nhanh chóng giúp Lục Hướng Noãn xách hành lý xuống dưới xong, thì lén lút kéo Vương Quốc An sang một bên, không biết lại nói gì đó.
Dù sao hai người trò chuyện rất lâu, đợi khi Lục Hướng Noãn thấy cô ấy lần nữa, thì thấy đôi mắt cô ấy sưng đỏ, giống như đã khóc một lát.
Nhưng mà khi nhìn cô thì cười miệng rộng tới tận mang tai, lại phủ định ý nghĩ lúc trước của mình.
Nhưng mà tò mò thì tò mò, Lục Hướng Noãn sẽ không lãng phí thời gian đi hỏi cô ấy, bởi vì cô không có hứng thú với chuyện của người khác.
“Lát nữa tôi sẽ xách hành lý giúp cho cô, không cần bánh bột ngô của cô.” Vương Hiểu Linh đột nhiên ló đầu ra, cười lộ ra tám cái răng đối với Lục Hướng Noãn.
Tóm lại là trong lòng cô ấy rất vui, khuyên can mãi mới khiến Vương Quốc An đồng ý đổi nơi cho mình, vừa rồi suýt nữa khấu đầu với ông ấy.
Cô ấy tạm định một mục tiêu trước, nỗ lực kiếm 100 bánh bột ngô của Lục Hướng Noãn, khiến mình ăn đầy bụng, bởi vì cô ấy cảm thấy mỗi tháng 17.5 cân lương thực không đủ cho mình cô ấy ăn.
Đợi lát nữa ư?
Lát nữa cô ấy phải xuống nông thôn đến đại đội Hồng Kỳ, hai bọn họ lại không cùng đại đội, sao Vương Hiểu Linh xách hành lý giúp bọn họ được, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn nhìn mình với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thì nở nụ cười cao thâm khó đoán, lát nữa cô sẽ biết.
Vương Quốc An đến văn phòng chủ nhiệm trước, phí tâm phí sức làm tốt chuyện cô nhóc vừa rồi cầu xin mình, chuyện này còn xem như phá lệ.
Vì chuyện này ông ấy còn nợ tên họ Vương kia một bữa rượu, tiền tiêu vặt ông ấy lén tích cóp được lại bay mất, ai bảo ông ấy không nhìn được cô gái đen kia gạt lệ trước mặt mình.
Cũng là người đáng thương, có thể giúp một chút thì giúp một chút đi.
Sau đó Vương Quốc An mới dẫn theo các đại đội tới đón người, nhưng mà trên mặt những người này đều là tâm bất cam tình bất nguyện.
Đám thanh niên trí thức ngồi dưới đất thấy Vương Quốc An đã trở về, thì nhanh chóng đứng dậy phủi đất trên mông.
“Đều xách theo hành lý của mình đứng thẳng đi.” Vương Quốc An điểm danh, phát hiện không thiếu một ai lúc này mới gật đầu hài lòng.
“Tôi gọi ai thì bước ra khỏi hàng.” Sau khi Vương Quốc An nói xong, thì bắt đầu điểm danh.
“Giả Yếu Quốc.”
“Có.”
“Lưu Kiến Thiết.”
…
Mấy người gọi tên đầu tiên đều được đại đội Triều Đầu Bá công xã Hồng Tinh dẫn đi, trước khi đi Giả Yếu Quốc còn đôi mắt thâm tình nhìn chằm chằm Dương Thiên Chân một lúc lâu.
Trước mặt bao người nhìn chằm chằm như vậy khiến gương mặt Dương Thiên Chân hơi đỏ lên, vội vàng tránh phía sau Lục Hướng Noãn, kéo áo cô tìm kiếm an ủi.