“Tổ chức sắp xếp, cha có thể có biện pháp gì, chẳng lẽ cha phải đuổi bọn họ trở về, cha không có mặt mũi đó.”
Nhân lúc bọn họ để hành lý lên, Hoắc Đại Khánh ngồi xổm trên đất cầm lấy tẩu hút thuốc lau sáng bóng trên lưng quần của mình, sau đó nhét ít sợi thuốc lá.
Mà Hoắc Kiến Thiết nhanh chân móc bao diêm trong túi quần mình ra, châm lửa lên sợi thuốc lá.
Hoắc Đại Khánh hít sâu một hơi, trên mặt xuất hiện biểu cảm thích thú và thỏa mãn.
Nhưng thật ra Lục Hướng Noãn ở bên cạnh thì chịu tội, mùi thuốc lá khiến cô sặc che miệng hắt xì, hun đến cô nước mắt lưng tròng, cách xa ông ấy một chút theo bản năng.
Mà Hoắc Đại Khánh nhìn thấy xong, cũng biết cô nhóc này bị tẩu hút thuốc trong tay mình làm sặc, cũng không hút nữa mà cất đi.
Sau đó đứng dậy nhìn bọn họ xếp hành lý xong, khi đang chuẩn bị đánh xe bò thì phát hiện thiếu một người.
Chính là tiểu tổ tông kia, nếu lạc mất cô ta vậy thì mình xong đời, vì thế Hoắc Đại Khánh vội vàng bảo con trai mình đi tìm.
Hoắc Kiến Thiết nghe lời cha anh ta nói vội vàng lo lắng đi tìm, kết quả mới đi mấy bước lại trở về, ngượng ngùng gãi đầu:
“Thanh niên trí thức kia trông như thế nào ạ?”
“Thôi, con ở đây trông, cha đi tìm.” Hoắc Đại Khánh ném roi cho con trai, tự mình chạy đi.
Ông ấy trở về theo đường cũ, phát hiện tiểu tổ tông kia vẫn đứng yên ở chỗ điểm danh, Hoắc Đại Khánh có chút tức giận.
“Sao cô còn ở đây?”
“Tôi… Tôi không xách được…” Dương Thiên Chân nhìn thấy ông ấy như thấy được cứu tinh, nhanh chóng đẩy hành lý cho ông ấy.
“Cô không xách được thì mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?” Nhìn thấy túi lớn túi nhỏ Hoắc Đại Khánh đau đầu, người nào không biết còn tưởng cô ta chuyển nhà ấy chứ.
“Mẹ tôi thu dọn cho, đều là mấy đồ tôi có thể sử dụng ở nông thôn.”
“Vậy khi cô tới xách kiểu gì, bây giờ xách kiểu ấy.” Hoắc Đại Khánh không định chiều cô ta, chút hành lý này cũng không xách nổi, vậy ông ấy có thể trông cậy thanh niên trí thức này làm được gì.
“… Khi tôi tới… Là bọn họ… Xách giúp tôi…” Dương Thiên Chân ngượng ngùng nói, sau khi nói xong cô ta cúi đầu.
Hoắc Đại Khánh cảm thấy có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Ông ấy nhìn thoáng qua Dương Thiên Chân, lại nhìn túi lớn túi nhỏ của cô ta, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số mệnh xách giúp.
Hai túi hành lý to được ông ấy cõng trên lưng một cái, tay xách một cái, hai túi nhỏ cô ta có thể xách đúng không, kết quả ông ấy bị vả mặt bốp bốp bốp.
“Mẹ tôi nói việc nặng như xách hành lý, con gái không thể làm.”
Hoắc Đại Khánh sống hơn nửa đời người vẫn là lần đầu tiên nghe thấy những lời như vậy, nếu xách một ít hành lý cũng là việc nặng mà nói, vậy đám phụ nữ thôn bọn họ mỗi khi thu hoạch vụ thu đều khiêng hai túi ngô to không phải là việc càng nặng à.
Cô gái này đúng là làm ra vẻ, đối lập rõ ràng như vậy khiến ông ấy cảm thấy mấy thanh niên trí thức đang đợi càng thuận mắt hơn.
“Vậy cô xuống nông thôn làm gì?”
“Chi viện xây dựng nông thôn, thuận tiện kết bạn mới.” Khi Dương Thiên Chân nói chuyện, hai má lúm đồng tiền chỗ khóe miệng như ẩn như hiện.
“Xây dựng nông thôn, bây giờ cô ngay cả hành lý cũng không muốn xách, còn xuống nông thôn xây dựng.” Hoắc Đại Khánh thực sự bị cô ta chọc tức mà cười.
“Không phải tôi không xách, là hành lý quá nặng, tôi không xách nổi.” Dương Thiên Chân nghe ông ấy bôi nhọ mình như vậy, lập tức y như con nhím nhỏ xù lông bắt đầu phản kích.
Hoắc Đại Khánh cũng lười so đo với cô ta, nếu để ông ấy nói thì trong đầu cô gái này chính là thiếu sợi gân, không phải kẻ ngốc thì chính là được trong nhà cưng chiều.
Cho nên ông ấy trực tiếp đặt hành lý xuống, sau đó đi tới văn phòng thanh niên trí thức tìm Vương Quốc An, bảo ông ấy đưa tiểu tổ tông này đi.
“Ông đùa à, tôi có thể đưa đi đâu? Ông nhanh dẫn cô gái này đi đi, tôi còn đang bận việc, đừng lắc lư trước mặt tôi.” Vương Quốc An nghe thấy thế thì nói.
Thanh niên trí thức này đã xuống nông thôn, hộ khẩu đều chuyển tới chỗ bọn họ, nếu muốn trở về thành phố còn khó hơn lên trời, một khi trả người này về còn không phải ném lên tay mình sao.
Huống chi còn là người như vậy, Vương Quốc An đánh chết cũng không đồng ý, cho dù hôm nay ông ấy kéo ống quần mình khóc cũng vô dụng.
Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh.