Bốn thanh niên trí thức còn lại cũng gật đầu, tán thành cách nói của anh ta.
Hoắc Đại Khánh không biết phải nói gì, dù sao chỉ ăn bữa cơm, cũng không chậm trễ nhiều thời gian, nên bảo con trai ông ấy đánh xe bò dẫn bọn họ tới Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm trước.
Đợi tới nơi đó bọn họ đều đi vào trong Tiệm Cơm Quốc Doanh, chỉ có Vương Hiểu Linh và hai cha con Hoắc Đại Khánh ngồi xổm ở cửa không vào.
“Cháu gái, sao cháu không đi vào? Cháu không đói bụng à.” Hoắc Đại Khánh nhìn bọn họ đều đi vào, chỉ có mỗi cô nhóc đen này canh giữ ở đây vói bọn họ, thì hơi tò mò.
“Cháu có đồ ăn.” Vương Hiểu Linh nói xong lấy một cái bánh bột ngô kiếm được từ chỗ Lục Hướng Noãn ra, há miệng to cắn lấy.
Hoắc Đại Khánh nhìn thấy trên người cô ấy đều là quần áo có mụn vá, lại nhìn cô ấy như vậy thì hiểu rõ mọi chuyện, cũng không hỏi nhiều, bảo con trai lấy dưa leo ngâm tương ra đưa cho Vương Hiểu Linh.
“Đội trưởng, cháu không ăn, chú cất đi ạ.” Không biết vì sao Vương Hiểu Linh có cảm giác như mình đi xin ăn, sẽ cảm thấy xấu hổ, trái lại dựa vào bản lĩnh của mình kiếm ăn cô ấy có thể yên tâm thoải mái ăn hết.
Ví dụ như bánh bột ngô trong tay cô ấy.
“Ăn đi, lại không phải thứ tốt gì, khách sáo làm gì. Đợi đến nông thôn cháu học muối đi, đến lúc đó đưa cho chú một ít.”
Đã nói tới mức này, hình như Vương Hiểu Linh không nhận thì hết nói nổi, cho nên cô ấy nhận lấy, nói câu cảm ơn sau đó tiếp tục ăn.
Chẳng qua ăn miếng đầu tiên, đôi mắt cô ấy sáng lên: “Ăn ngon thật.”
“Hôm nào đến nhà chú bảo thím dạy cháu làm thế nào, thím cháu làm dưa leo ngâm nước tương là ngon nhất trong thôn.”
Hoắc Đại Khánh vẫn có chút hảo cảm đối với thanh niên trí thức không thích tác quái này, có thể giúp thì đương nhiên sẽ giúp, dù sao rời nhà đến chỗ Đại Đông Bắc bọn họ cũng không dễ dàng gì.
Nói thật, ông ấy nhìn cũng đau lòng.
“Vậy cháu cảm ơn chú.” Vương Hiểu Linh luyến tiếc ăn hết, chỉ ăn hai miếng là cất đi.
Cô ấy tính toán đợi tới khu thanh niên trí thức, đến lúc đó dưa heo ngâm nước tương ăn kèm cháo chắp vá qua ngày.
Hoắc Đại Khánh chỉ cười, sau đó cũng ăn bánh bột ngô với con trai, còn chuyện vào Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm hai bọn họ không nghĩ tới.
Lục Hướng Noãn nhìn thoáng qua món ăn trên bảng hiệu, phát hiện hôm nay chỉ có màn thầu và mì sợi, nhưng màn thầu là bột mì trắng.
Lục Hướng Noãn mua 10 cái màn thầu, còn có một bát mì thịt, khiến ba thanh niên trí thức khác đều sợ ngây người.
“Lục Hướng Noãn, cô mua nhiều màn thầu như vậy làm gì?” Hứa Gia Ấn buồn bực hỏi.
“Mang về ăn, chúng ta mới đến chắc chắn phải tốn thời gian dọn dẹp chút, đến lúc đó không rảnh ăn cơm.” Lục Hướng Noãn móc phiếu gạo còn có tiền trong túi ra, đưa cho nhân viên phục vụ.
Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn nghĩ một lát thấy cũng có lý, mỗi người cũng lấy phiếu gạo và tiền ra, mua giống như Lục Hướng Noãn.
Đóng gói màn thầu, mì thì ăn ở đây.
Lục Hướng Noãn nhân lúc bọn họ còn chưa ăn cơm, lấy cớ buồn đi vệ sinh hỏi nhân viên phục vụ nhà vệ sinh ở đâu, sau đó cô cầm bình nước quân dụng của mình đi ra ngoài.
Đợi khi tới nhà vệ sinh thì đóng cửa lại, Lục Hướng Noãn nhanh chóng lắc mình đi vào không gian, nước điện phân ở bên trong đã uống hết, cô nhân lúc này bổ sung một ít.
Nhưng mà lần này cô bồi bổ chính là nước uống có ga, dù sao lát nữa đi bộ lâu như vậy, có lẽ cơ thể này của cô sẽ không chịu nổi, đến lúc đó sẽ cần thứ gì đó khiến tinh thần cô tỏa sáng.
Sau đó Lục Hướng Noãn lại lấy băng vệ sinh mình mua đống lớn ra, lấy dùng ban đêm có cánh, sau đó dán vào trong giày của mình.
Lục Hướng Noãn đi vào đứng dậy thử một lát, phát hiện rất mềm, cũng được.
…
Ít nhất có thể đảm bảo năm sáu tiếng kế tiếp, chân mình sẽ không vì đi bộ mà bị mài ra bọt nước.
Sau đó Lục Hướng Noãn nhanh chóng đi vệ sinh, giải quyết chuyện lớn của nhân sinh xong thì kéo quần ra ngoài.
Không tìm thấy chỗ rửa tay, cô lại lấy khăn ướt trong không gian ra lau sạch sẽ.
Khi đi vào, đi ngang qua ba người đang gặm bánh bột ngô, Lục Hướng Noãn chỉ nhìn lướt qua một lát cũng không nói lời nào.
Đợi cô ngồi xuống mới một lát, mì cô mua đã bưng tới, vẫn giống hệt mì cô ăn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh lúc trước, lượng mì và thịt rất nhiều.