Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 132 - Chương 132: Một Năm Sau, Trả Tôi Chăn Mới Nặng 4 Cân Bông

Không xác định Chương 132: Một năm sau, trả tôi chăn mới nặng 4 cân bông

Dù sao thời buổi này, thật sự có rất ít người có tư tưởng giác ngộ, Lục Hướng Noãn xem như người đầu tiên cô ấy gặp.

Đương nhiên là Lục Hướng Noãn nhìn ra được ý nghĩ trong lòng cô ấy, nhưng mà cô không nói gì, trái lại ném chăn rách và quần áo của nguyên chủ cho cô ấy.

Tuy Vương Hiểu Linh không hiểu được, nhưng sợ rơi xuống đất sẽ bẩn nên nhanh chóng nhận lấy nó.

“Thứ này cho cô mượn dùng.”

“Cô tốt như vậy sao?” Vương Hiểu Linh nhìn cô với vẻ khó tin, dù sao dáng vẻ keo kiệt của Lục Hướng Noãn đã xâm nhập tận tim.

“Vậy cô trả tôi.” Lục Hướng Noãn vươn tay muốn lấy lại nó.

“Là cô ném cho tôi, thì là của tôi. Nói đi, có điều kiện gì.” Vương Hiểu Linh nhanh chóng bảo vệ nó sau người.

“Một năm sau, trả tôi chăn mới nặng 4 cân bông.”

“Sao cô không muốn đồ trên trời đi, mới, còn nặng 4 cân, cô muốn mạng tôi à.” Cô ấy đã nói mà, cô sẽ không tốt bụng như thế.

Hiện giờ cô ấy một nghèo hai trắng tay, muốn gì không có gì, trộm cũng không tới chỗ cô ấy trộm.

Cô như vậy là điển hình của nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, trong lòng Vương Hiểu Linh rất khổ, nhưng cô ấy không nói gì.

“Cô không có lỗ tai sao? Tôi nói là một năm sau, một năm sau cô không kiếm được chăn nặng 4 cân, vậy đừng trách tôi không nhắc nhở cô, mùa đông ở Đại Đông Bắc lạnh muốn chết. Đến lúc đó cô bị lạnh chết sẽ không có ai nhặt xác cho cô, tìm cái chiếu rách cuộn cô lại, sau đó ném vào núi cho sói ăn.” Lục Hướng Noãn mở miệng không khách sáo.

“Tôi… Tôi…” Vương Hiểu Linh cúi đầu ấp úng mãi mà không nói nên lời, nhưng những lời Lục Hướng Noãn nói là thật.

Khi cô ấy đăng ký xuống nông thôn, cũng nghe người bên văn phòng thanh niên trí thức nói Đông Bắc lạnh muốn mạng người, lúc đó cô ấy chỉ nghĩ cách xa nhà là được.

Nhưng mà…

“Dông dài, có muốn hay không thì nói một câu, còn cần phải dùng đầu nghĩ ư?” Lục Hướng Noãn nói, mệt muốn chết cô, cô còn phải sớm dọn dẹp xong để đi ngủ sớm.

“Tôi đồng ý với cô.” Vương Hiểu Linh nhắm mắt, quyết tâm nói.

Nợ người ta đồ ít nhất mạnh hơn mùa đông bị đông chết, đến lúc đó cô ấy nỗ lực làm việc, tranh thủ sớm ngày trả cô chiếc chăn nặng 4 cân bông.

“Nói miệng không bằng chứng, viết biên nhận đi.” Lục Hướng Noãn nói xong thì lấy giấy còn có một chiếc bút máy trong túi, thực ra là nhập cư trái phép trong không gian ra, viết xoẹt xoẹt trên giấy.

Vương Hiểu Linh tôi mượn Lục Hướng Noãn một chiếc chăn, một bộ quần áo vào ngày 20 tháng 9 năm 1964, hứa hẹn một năm sau trả lại cho Lục Hướng Noãn chăn nặng 4 cân bông.

Sau khi Lục Hướng Noãn viết xong, tự mình kiểm tra cẩn thận một lần, phát hiện không có gì khác thường thì đưa tờ giấy cho Vương Hiểu Linh.

“Chữ của cô đúng là… Xấu.” Vương Hiểu Linh không quan tâm lắm, chỉ chú ý chữ của cô, nhưng mà cô ấy vừa dứt lời thì cảm thấy cả người mình lạnh buốt.

Ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ánh mắt của Lục Hướng Noãn như dao nhìn cô ấy, cô ấy vội vàng sửa miệng vắt hết óc suy nghĩ mới nghẹn ra mấy chữ:

“Không phải xấu… Là rất đặc biệt.”

Vương Hiểu Linh nhanh chóng đoạt lấy bút trên tay cô trước khi cô nổi giận, ký họ tên mình lên trên tờ giấy.

“Được rồi chứ.”

“Còn chưa đủ, chưa ký tên.”

“Nhưng mà chúng ta không có mực đóng dấu.” Vương Hiểu Linh nói.

“Tôi có biện pháp, đưa tay cho tôi.” Lục Hướng Noãn lạnh lẽo nhìn cô ấy, trên mặt lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Không có biện pháp, con người cô hay mang thù.

Vương Hiểu Linh cũng không hiểu cô có biện pháp gì, nhưng mà cô làm gì cô ấy sẽ làm đó, dù sao bây giờ cô ấy không có quyền lên tiếng.

Đợi ngày nào đó cô ấy kiếm được tiền, cô ấy phải lấy màn thầu đập chết người bóc lột như cô, thực ra cho cô ấy trăm lá gan cô ấy cũng không dám.

Lục Hướng Noãn lấy dao tỉa mày trong túi ra, nhanh chóng rạch một nhát trên ngón tay cô ấy.

Vương Hiểu Linh cảm nhận được trên tay đau đớn, khi muốn rút tay về lại bị Lục Hướng Noãn nắm chặt tay, dùng đầu ngón tay của cô ấy ấn lên chỗ mình mới ký.

“Được rồi, cô đừng nghĩ tới lúc đó không trả.” Lục Hướng Noãn vô cùng hài lòng nhìn kiệt tác của mình, sau đó coi như “bảo bối” cất vào túi mình.

Mà Vương Hiểu Linh nhìn thấy ngón tay chảy máu, mới biết biện pháp mà Lục Hướng Noãn nói là có ý gì, trong lòng có tức giận nhưng không dám nói gì.

Dù sao mình còn phải kiếm bánh bột ngô từ tay cô, hơn nữa hiện giờ lại thêm một cái, cô còn là chủ nợ của cô ấy, càng phải cẩn thận hầu hạ.

 


Bình Luận (0)
Comment