“Có chuyện gì? Sao lại tới bắt cóc đứa bé?” Hoắc Đại Khánh nghe nói trong đội có bắt cóc trẻ em, cơm còn chưa kịp ăn vô cùng lo lắng đi tới, chỉ sợ xảy ra chuyện gì.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn thấy đại đội trưởng xuất hiện trước mặt cô, giống y như thấy được thần từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt “ấm ức” nói:
“Đại đội trưởng, cháu chính là người bắt cóc trẻ em mà bọn họ nói.”
“Cái gì, chuyện gì thế này, cô ấy là thanh niên trí thức mới tới thôn chúng ta.”
Hoắc Đại Khánh đến gần nhìn phát hiện là thanh niên trí thức mới đón từ huyện thành tới, thì vỗ trái tim nhỏ bé của mình an ủi, hóa ra là sợ bóng sợ gió một lát.
“Thật sự là thanh niên trí thức ư? Vậy sao Vương Nhị Cẩu nói hôm nay không thấy cô gái này trên xe bò?” Vương Thải Hà xách Vương Nhị Cẩu ra, bảo Vương Nhị Cẩu giải thích với mọi người.
“Cháu… Cháu thật sự không thấy cô gái này mà…” Vương Nhị Cẩu nhìn thấy ánh mắt giết người của mọi người, ấm ức cúi đầu.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu chỉ vào Vương Cẩu Đản “đầu sỏ gây tội”:
“Cháu chỉ nói không thấy cô ấy trên xe bò, nhưng cháu không nói cô ấy là tên bắt cóc trẻ em, là Cẩu Đản nói.”
“Đều là lỗi của Cẩu Đản, muốn trách thì chỉ có thể trách Cẩu Đản.” Sợ đại đội trưởng tìm mình gây phiền phức, cho nên Vương Nhị Cẩu nhanh chóng chỉ mũi mâu về phía Cẩu Đản.
Vốn dĩ đều là Cẩu Đản nói như vậy, bọn họ mới chạy đi bắt tên bắt cóc.
Huống hồ Cẩu Đản vẫn còn nhỏ, đại đội trưởng không thể làm gì cậu bé, để cậu bé gánh tội thay mình trước đã.
Đợi sau này người làm chú này sẽ bồi thường cho cậu bé.
Mà Cẩu Đản như biết mình gây ra họa lớn, chột dạ trốn phía sau bà nội, nhưng bị Hoắc Đại Khánh lanh tay lẹ mắt kéo ra.
“Cẩu Đản, cháu nói thật với chú, ai nói với cháu cô gái này là bắt cóc.” Hoắc Đại Khánh vô cùng kiên nhẫn hỏi cậu bé.
“Cháu…” Cẩu Đản cắn môi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn.
Sau đó lại nhanh chóng cúi thấp đầu, ấp úng một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Vương Thúy Hoa cũng chính là bà nội của Cẩu Đản không nhìn nổi:
“Nhãi ranh, có gì mau nói, ấp úng mãi làm gì, học ai hả?”
“Học chú ạ.” Sau khi Vương Cẩu Đản nói xong câu đó, lại nhanh chóng cúi thấp đầu hơn.
Mà Vương Nhị Cẩu thân là chú của cậu bé muốn đá chết đứa cháu trai này, nhưng chuyện quan trọng là phải lừa gạt cho qua mẹ mình đã.
“Mẹ…”
“Câm miệng cho mẹ, đợi trở về mẹ tính sổ với con sau.” Nhìn đứa con trai không biết cố gắng này, Vương Thúy Hoa nghiến răng nghiến lợi nói, mà Vương Nhị Cẩu chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Bởi vì mẹ mình nói được thì làm được, nghĩ tới lát nữa mình sẽ da tróc thịt bong, thì càng muốn đánh cháu trai hố mình một trận.
“Bọn cháu thấy cô gái này giống người môi giới lần trước, nên tưởng rằng…” Vương Nhị Nữu thấy không ai nói chuyện, vì thế cô bé đứng ra.
“Nên cho rằng chị cùng một đám với bọn họ, đúng không.” Lục Hướng Noãn ở bên cạnh lạnh lẽo nói.
“Ừm.” Vương Nhị Nữu gật đầu, nhưng nhanh chóng lắc đầu nói: “Không phải.”
“Rốt cuộc là có phải hay không?”
“Không phải, thím không xinh như người môi giới lần trước.” Sau khi Vương Nhị Nữu nói xong lại cảm thấy lời mình nói có chút không thích hợp, nhìn sắc mặt thím trước mặt càng lúc càng khó coi, từ nhỏ đã hiểu được nhìn mặt đoán ý nên cô bé nhanh chóng câm miệng không nói nữa.
Không nghĩ tới những lời này càng đâm vào trái tim Lục Hướng Noãn, cơ thể của cô hiện giờ thật sự không xấu như vậy mà.
Đều nói một trắng che ba xấu, một đen hủy tất cả, hiện giờ làn da của cô trắng y như tuyết tháng chạp, rất đẹp.
Nhưng hiện giờ chỉ có thể an ủi trong lòng nói đứa bé không biết thưởng thức.
Không nghĩ tới, đợi một lát lại nghe được những lời càng xuyên tim cô hơn.
“Cẩu Đản, Nhị Nữu nói đúng không?” Hoắc Đại Khánh hỏi.
Vương Cẩu Đản không trả lời ông ấy, lại quay đầu nhìn bà nội mình, kết quả bị Vương Thúy Hoa mắng:
“Nhìn bà làm gì, đại đội trưởng đang hỏi cháu kìa, còn không mau nói ra.
“Nhị Nữu… Nói… Đúng.” Sau khi Vương Cẩu Đản nói xong, thì oa một tiếng khóc to.
Trên đầu Lục Hướng Noãn xuất hiện đầy vạch đen, rõ ràng là tên nhãi ranh này đổi oan cho cô, cô còn chưa nói gì đâu, kết quả đứa bé lại khóc trước.
“Cháu khóc cái gì, câm miệng cho bà, đừng bức bà đá cháu.” Vương Thúy Hoa nhìn cháu trai của mình, vừa khóc là thấy đau đầu, lập tức nói lời tàn nhẫn.