“Còn không phải sao?” Trên mặt Vương Nhị Nữu tràn ngập kiêu ngạo.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ này của cô bé cũng không nói chuyện, chỉ cười.
Mãi đến khi hai người sắp tới khu thanh niên trí thức, Lục Hướng Noãn mới mở miệng hỏi:
“Em biết trong đội có nhà ai có nhà thừa không ở hay không?”
“Chị hỏi chuyện này làm gì thế?” Vẻ mặt Vương Nhị Nữu tò mò hỏi.
“Chị chỉ hỏi chút thôi, không có chuyện gì, chỉ muốn khảo nghiệm em chút.”
“Chuyện này chị không khảo nghiệm được em.” Ngay sau đó nói hết tình hình trong đội ra.
Vì thế Lục Hướng Noãn biết được đại đội này nghèo cỡ nào, đặc biệt là nghe Vương Nhị Nữu nói cô bé và cha mẹ, ba em trai, còn có ông bà nội chú út chen chúc ngủ trên giường đất, thì trực tiếp bùng nổ.
Cho dù là trong tivi cũng không dám diễn như vậy, có lẽ ngủ cũng không dám lật người.
Hiện giờ cô có thể chắc chắn nơi này tuyệt đối không phải Đại Đông Bắc trong lịch sử, niên đại 60 cho dù Đại Đông Bắc nghèo, cũng không nghèo tới mức độ đó.
Tốt xấu gì trong sách ghi lại lúc này công nghiệp nặng đã phát triển, cho nên cho dù là nơi hẻo lánh, cũng tốt hơn đa số nơi cả nước.
Rốt cuộc là cô xuyên tới nơi tồi tàn nào thế, hiện giờ Lục Hướng Noãn rất đau đầu, không biết rốt cuộc mình có đi theo sách lịch sử hay không.
Cô còn muốn làm một con cá mặn ăn no đợi chết.
“Chị, chị sao thế?”
“Không, không sao.” Lục Hướng Noãn thề thốt phủ nhận, sau đó nhanh chóng dẫn cô bé về khu thanh niên trí thức.
Lục Hướng Noãn để đồ mấy thôn dân cho vào phòng bếp, còn rau có thể ăn sống như dưa leo, cà chua, cô và Vương Nhị Nữu cùng mang tới phòng ngủ của cô.
“Cô lấy dưa leo ở đâu ra thế, nhìn có rất tươi ngon?” Đàm Phượng Kiều kinh ngạc nhìn đồ trên tay Lục Hướng Noãn, âm thanh quá to, đánh thức Vương Hiểu Linh mới nằm xuống.
Cô ấy quay đầu lại nhìn, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, nhắm mắt lại ngủ.
“Người trong đại đội đưa.”
“Nhân duyên của cô thật tốt, lú trước khi chúng tôi tới không có gì, cũng may đại đội trưởng đưa tới ít dưa muối, sau đó tôi và Vương Ngọc Hương thường lên núi đào ít rau dại, lúc này mới đủ ăn.”
“Ồ, dưa muối bọn họ tặng tôi để ở phòng bếp ấy.” Lục Hướng Noãn cất dưa leo và cà chua xong, không nói một câu cho cô ấy nếm thử dẫn Vương Nhị Nữu đi ra ngoài.
Bởi vì bọn họ chỉ là quan hệ kết nhóm ăn cơm.
Khi Lục Hướng Noãn ra khỏi khu thanh niên trí thức, sau đó lấy một viên kẹo trái cây rẻ nhất ở cửa hàng bách hóa đưa cho Vương Nhị Nữu.
“Cho em ư?” Vương Nhị Nữu mở to mắt nhìn cô với vẻ không dám tin.
“Ừm.”
“Cảm ơn chị.” Vương Nhị Nữu nhận lấy, nhưng không nỡ ăn mà cho vào túi.
Ngay sau đó dưới chỉ dẫn của Vương Nhị Nữu, Lục Hướng Noãn đã biết nhà Hoắc Đại Khánh ở đâu, sau đó đường ai nấy đi, ai về nhà nấy với Vương Nhị Nữu ở giao lộ.
Nhưng mà cô không về nhà, cô về là khu thanh niên trí thức.
Đợi trời tối, Lục Hướng Noãn cầm hai lạng đường đỏ trong túi quần áo của mình đi ra ngoài.
…
Thứ này chính là hàng xa xỉ trong xa xỉ, dựa vào tiền tệ niên đại này, hai lạng đã đủ nhiều.
Mà Đàm Phượng Kiều và Vương Hiểu Linh nhìn cô xách đồ đi ra ngoài cũng không nói chuyện, bởi vì nhìn tư thế bọn họ hỏi, cô cũng sẽ không nói.
Cho nên lười hỏi để mất mặt.
Lục Hướng Noãn dựa vào trí nhớ kinh người của mình, rất nhanh đã tới được cửa nhà đại đội trưởng, còn chưa tiến vào sân đã gọi người.
Vương Quế Anh ăn cơm xong không có việc gì làm đang chuẩn bị lên giường nằm ngủ, thì nghe thấy bên ngoài có người gọi, bà ấy nhanh chóng đẩy ông già bên cạnh bảo ông ấy đi ra ngoài nhìn xem là ai tới.
Kết quả phát hiện không có chút phản ứng, khiến Vương Quế Anh tức tới mức đá ông ấy hai cái, sau đó đi giày vào không tình nguyện ra cửa.
Kết quả mới đẩy cửa ra, thì thấy được một cô gái mập bà ấy không quen.
Lục Hướng Noãn dựa vào ánh trăng nhìn thấy được nghi ngờ trong mắt bà ấy, vì tránh hiểu lầm lần trước, cô giành trước một bước chào hỏi bà ấy.
Vương Quế Anh vừa nghe là thanh niên trí thức mới tới hôm nay tìm ông già nhà bà ấy có chút việc, thì nhanh chóng dẫn cô vào nhà.
Đồng thời cao giọng nói: “Ông già, có người tìm ông.”
Hoắc Đại Khánh ở trong phòng nghe thấy giọng nói thì nhanh chóng chỉnh lại quần áo, nghiêm túc ngồi trên giường hút thuốc lá sợi.
“Đại đội trưởng, ngượng quá, hôm nay muộn như vậy còn tới làm phiền chú.” Lục Hướng Noãn nói xong thì đưa đường đỏ trên tay cho Vương Quế Anh.