Hứa Gia Ấn đang ở phòng bếp ăn màn thầu thơm nức nghe đại đội trưởng hỏi, thì nhanh chóng ló đầu ra khỏi phòng bếp, nói chuyện xảy ra trên xe bò cho mọi người nghe.
Hoắc Đại Khánh nghe xong chau mày, vẻ mặt không tốt nhìn Dương Thiên Chân.
Chuyện này Lục Hướng Noãn làm không sai.
Nếu bị người khác biết có người như cô ta ở đây, nói không chừng còn liên lụy tới ông ấy.
Hoắc Đại Khánh vốn còn có chút oán trách Lục Hướng Noãn, trách cô ra tay quá tàn nhẫn, lúc này đã tan thành mây khói.
Mà Hứa Gia Ấn thấy sắc mặt của Hoắc Đại Khánh hơi khó coi, cho rằng bản thân nói sai vội vàng câm miệng lại, quay trở về bếp tiếp tục ăn màn thầu to của anh ta, kèm theo dưa muối.
“Thanh niên trí thức Lục, cảm ơn cháu.” Hoắc Đại Khánh chân thành nói cảm ơn với Lục Hướng Noãn.
“Đừng khách sáo.” Câu cảm ơn này của ông ấy, cô không nhận nổi.
Ít nhất nhìn tình hình trước mắt, đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ không phải là người không rõ lý lẽ, đối với Lục Hướng Noãn mà nói như vậy đủ rồi.
Hoắc Đại Khánh quay đầu nhìn Dương Thiên Chân, vốn muốn bắt cô ta xin lỗi Lục Hướng Noãn, nhưng nhìn dáng vẻ thê thảm của cô ta, thì lại nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Cuối cùng tiến hành giáo dục bằng miệng với cô ta.
Mà toàn bộ hành trình Dương Thiên Chân chỉ biết khóc, không nghe rõ ông ấy nói gì.
Mà Hoắc Đại Khánh cho rằng cô ta nghe trong lòng, nói với những người khác ở khu thanh niên trí thức một tiếng, sau đó rời đi.
Kết quả còn chưa rời đi, đã bị Dương Thiên Chân nhìn thấy ngăn cản, bả vai run rẩy nói:
“Ông… Còn chưa… Đòi lại… Công bằng… Cho tôi…”
“Muốn đòi lại công bằng gì?” Lúc này đổi thành Hoắc Đại Khánh mơ hồ, hóa ra vừa rồi ông ấy nói một lúc lâu, cô ta không nghe lọt được một chữ.
“… Cánh tay…”
“Ồ, chuyện này là cô không đúng, nếu cô lại ầm ĩ mà nói, đến lúc đó cô sẽ bị bắt vào tù, đến lúc đấy không phải chuyện rụng răng, là mạng nhỏ của cô không còn.” Hoắc Đại Khánh cũng biết tốn bao nhiêu miệng lưỡi với cô ta không có tác dụng gì, trực tiếp hù dọa.
Tuy những lời ông ấy nói là thật.
Dương Thiên Chân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông ấy, thật sự dọa cô ta sợ hãi, cô ta không dám truy cứu trách nhiệm với Lục Hướng Noãn nữa, sợ mạng của cô ta thật sự không còn.
Khi tới cha cô ta đã nói với cô ta, cho dù thế nào cũng phải sống sót, đợi ông ta tới đón mình.
Mà vẻ mặt Lục Hướng Noãn không chút biểu cảm nhìn, chỉ cảm thấy quá nhàm chán, ngáp một cái đang định vào phòng nằm thì bị Đàm Phượng Kiều kéo lại.
“Lát nữa là ăn cơm rồi.”
Tuy không lâu trước cô mới ăn uống thả cửa một bữa, bụng không đói, nhưng Lục Hướng Noãn vẫn rất ngoan ngoãn đi rửa tay, vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bàn cơm.
Những người khác cũng ra dáng ra hình học theo, ngay sau đó ở cửa sân chỉ còn lại Dương Thiên Chân và Hoắc Đại Khánh.
“Mau trở về ăn cơm đi.” Hoắc Đại Khánh thấy mọi chuyện đã giải quyết, Dương Thiên Chân vẫn còn ngăn cản đường của ông ấy, ông ấy sốt ruột về ăn cơm có chút nóng nảy.
“Tôi muốn đến bệnh viện khám.”
“Không phải chỉ là cáo răng ư, có gì mà khám.” Hoắc Đại Khánh không để bụng nói, thời buổi này có người nào không rụng mấy cái răng.
Lão Vương trong đội đã rụng hết răng bây giờ đang đeo răng giả ấy, có lẽ mấy năm nữa ông ấy cũng y như vậy.
Nhưng mà Dương Thiên Chân không muốn, đến lúc đó khi nói chuyện khó coi thì không nói, còn lọt gió, liều mạng khóc lóc cầu xin Hoắc Đại Khánh muốn đến bệnh viện khám.
Chỉ thiếu quỳ xuống với Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh bị cô ta dây dưa không có biện pháp, nhanh chóng đồng ý.
Nhưng mà hôm nay quá muộn, cho dù đến bệnh viện bác sĩ người ta cũng đã tan làm, cũng không khám được.
Vì thế dẫn Dương Thiên Chân đến văn phòng đại đội viết lá thư giới thiệu, bảo cô ta ngày mai cầm thư giới thiệu đến bệnh viện khám.
Còn luôn dặn dò cô ta ngàn vạn lần đừng nói nữa, thứ này mất thì không khám được bệnh.
Dương Thiên Chân gật đầu có lệ, sau đó không nói cảm ơn cầm thư giới thiệu về khu thanh niên trí thức.
Khi Đàm Phượng Kiều xới cơm, múc bằng nhau, trong bát mỗi người không ít không nhiều, đảm bảo mỗi người không bị thiệt.
Mọi người đều rảnh rỗi nên bưng giúp, sau đó khi chuẩn bị ăn cơm, Vương Ngọc Hương đứng ra nói hai câu, nhưng mà cô ta nhìn Lục Hướng Noãn nói.
“Chúng ta đều là người đến từ khắp mọi nơi tổ quốc, hiện giờ mọi người có thể kết nhóm ăn cơm ở đại đội Hồng Kỳ này, chính là duyên phận, sau này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, giúp đỡ nhau trải qua đoạn năm tháng xanh miết này.”