Dáng vẻ chính trực đó muốn người ta xem nhẹ cũng không được, nghĩ tới những tin tức mình nghe được tư chỗ nhân viên phục vụ trong nhà khách lần trước, trong đầu Lục Hướng Noãn đột nhiên có ý nghĩ.
Không sai, cô phải chế tạo tình cờ gặp, những lời như trong triều có người mọi chuyện dễ làm thời gian dài đều có tác dụng, đặc biệt là thanh niên trí thức từ ngoài tới như cô.
Dù sao tương lai mình còn phải ở đây mười mấy năm, nhỡ đâu gặp chuyện gì cần nhờ người giúp đỡ, cũng không đến mức không có ai.
Tuy xảy ra chuyện cô có thể tự mình giải quyết, nhưng mà cô lười.
Chỉ thấy cô đi qua sau đó làm bộ lơ đãng va phải, nhưng mà ông ấy da dày thịt béo, va cơ thể nhỏ của Lục Hướng Noãn hơi đau.
Nhưng mà hiện giờ Lục Hướng Noãn cũng mặc kệ nhiều như vậy, nhanh chóng cúi đầu xin lỗi ông ấy.
“Không sao không sao.”
Lúc này Lục Hướng Noãn mới ngẩng đầu, dùng kỹ thuật diễn đặt ở giới giải trí sẽ bùng nổ:
“Thật sự không sao…”
Còn chưa nói hết câu giống như bị kinh ngạc, đôi mắt mở to, nhanh chóng sửa miệng nói:
“Sao lại là chú, chú Vương.”
Đối đãi với người có tác dụng với mình, Lục Hướng Noãn tính cách nhạt nhẽo cũng học tư thế tự quen thuộc của Vương Hiểu Linh bắt đầu lôi kéo làm quen.
Rất rõ ràng, lúc này Vương Quốc An cũng nhận ra Lục Hướng Noãn là ai, hai ngày trước ông ấy còn nhắc mãi cô nhóc mập với vợ ở nhà, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp phải, trên mặt cũng tràn ngập vui sướng.
“Cô nhóc mập…” Những lời này nói ra, Vương Quốc An mới ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa miệng: “Cô bé, sao cháu lại tới huyện thành?”
Lục Hướng Noãn nghe thấy ông ấy nói gì nhưng không để trong lòng, dù sao lúc đó cô thật sự rất béo:
“Hôm nay cháu xin nghỉ với đại đội trưởng, tới huyện thành mua ít đồ.”
Vương Quốc An nhìn Lục Hướng Noãn từ trên xuống dưới, sao cảm thấy cô nhóc mập này gầy hơn trước nhiều vậy nhỉ?
Lúc này mới mấy ngày không gặp, đúng là gầy đi nhiều, gương mặt đã sắp nhọn ra rồi.
Có phải đại đội ngược đãi cô, không cho cô ăn cơm hay không.
Hoắc Đại Khánh đang bận rộn làm việc đột nhiên hắt xì một cái, không biết vì sao luôn cảm thấy sau lưng có người nhắc mãi ông ấy, còn nói xấu ông ấy.
“Chú Vương, sao thế ạ?” Nhìn thấy ông ấy mãi mà không nói chuyện, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía mình hiện rõ hai chữ đau lòng, chuyện này khiến Lục Hướng Noãn cảm thấy khó hiểu.
“Sao cháu lại gầy đi như vậy?” Tuy cô nhóc mập này, không đúng, bây giờ gầy đi, phải nói là cô bé.
Tuy gầy đi đẹp hơn mập rất nhiều, nhưng đột nhiên gầy đi nhiều như thế, ông ấy thật sự có chút không thích ứng.
Ông ấy cũng không biết mình phát điên cái gì, dù sao nhìn thấy cô nhóc mập này hợp mắt, muốn lừa về nhà làm con gái, vợ ông ấy còn nói ông ấy muốn con gái muốn đến điên rồi.
Đúng vậy, ông ấy chính là muốn con gái muốn đến điên rồi, thì sao?
Lại không phải chuyện mất mặt gì, nhưng mà mình cố gắng lâu như vậy cũng không có được.
Bạn nói xem chuyện này có khiến người ta tức giận hay không.
“Khi cháu xuống nông thôn vừa vặn bị bệnh, trên người trên mặt đều sưng lên, cho nên trông mới hơi mập. Hiện giờ bệnh đã gần khỏi, cho nên chú xem cũng đã gầy đi.”
Lục Hướng Noãn vẫn dùng cái cớ với Vương Hiểu Linh nói với ông ấy, thời buổi này chữa bệnh lạc hậu, có rất nhiều bệnh kỳ lạ không thể điều tra ra nguyên nhân.
Dù sao thêm cô cũng không nhiều lắm.
…
“Khỏi bệnh rồi là được, ở nông thôn đừng để đói mình, cô gái nhỏ nên mập một chút tốt hơn.” Vừa nghe cô nói như thế, Vương Quốc An cũng không nói gì nữa.
“Vậy chú Vương, chú bận việc đi, cháu lại đi dạo một lát.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong muốn đi, nhưng bị Vương Quốc An ngăn cản.
“Vội gì chứ, hôm nay vừa vặn chú nghỉ ngơi, cũng coi như là gặp phải. Đi, đi theo chú Vương về nhà ăn cơm đi.” Vương Quốc An nhìn cô bé ngoan ngoãn như vậy, ông ấy là người muốn con gái muốn đến điên càng nhìn càng thích.
Sao có người hợp mắt ông ấy như vậy chứ.
“Như vậy không tốt đâu.” Chuyện này thật sự nằm ngoài dự kiến của Lục Hướng Noãn, trong lúc nhất thời khiến cô còn chưa chuẩn bị kịp, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại.
“Có gì không được, thím cháu ở nhà đợi, đi, đi theo chú về nhà.”
Nhưng mà Vương Quốc An luôn khuyên bảo mãi, Lục Hướng Noãn đồng ý.
Nhưng mà không thể đi tay không, nếu không có vẻ không có giáo dưỡng.
Tuy con người cô keo kiệt, nhưng ở phương diện nào đó nên hào phóng thì vẫn sẽ hào phóng.