Nhưng mà bọn họ thì khác, một người làm ở văn phòng thanh niên trí thức, một người khác còn đi làm ở chính phủ huyện, càng khỏi phải nói con trai làm ở cục công an, con dâu là con gái một của chủ nhiệm xưởng sắt thép.
Lấy bất cứ thẻ bài nào, đều xem là thẻ vương ở huyện thành nhỏ này.
Cho nên lại đến lúc Lục Hướng Noãn phát huy kỹ thuật diễn Oscar của cô, chỉ thấy vẻ mặt cô không dám tin, sau đó lệ rơi đầy mặt.
Lúc này cô không dám làm động tác nhỏ gì, dù sao hai người kia đã lăn lộn ở quan trường nhiều năm, cô cố gắng làm mọi chuyện bình thường chút.
Ngay sau đó chui vào trong lòng Lưu Thúy khóc rống lên.
Dáng vẻ này khiến Lưu Thúy đau lòng muốn chết, cũng chảy nước mắt theo.
Một già một trẻ đều khóc, khiến Vương Quốc An nhìn thấy cũng đỏ mắt không biết nên nói gì mới tốt.
Không biết qua bao lâu, Lục Hướng Noãn mới nín khóc.
Thực ra vì căn bản là cô không khóc được, đôi mắt đỏ giống y như mắt thỏ, Lưu Thúy nhanh chóng móc khăn tay trong túi ra lau khô nước mắt trên mặt cô.
“Sau này không được khóc, nước mắt của con gái quá quý giá.” Trọng điểm là cô vừa khóc, trái tim bà ấy cũng đau theo.
“Dạ.” Giọng nói của Lục Hướng Noãn còn kèm theo chút khóc nức nở.
Mà Vương Quốc An vẫn mở to mắt tròn xoe nhìn cô, trong lòng thì sốt ruột tới mức vò đầu bứt tai.
Lục Hướng Noãn cũng đã nhìn ra, cho nên thử gọi một tiếng:
“Cha… Nuôi…”
“Con gái ngoan.” Lúc này Vương Quốc An vui vẻ ra mặt, suýt nữa kích động muốn chết.
Đời này cuối cùng ông ấy cũng có con gái, ông ấy muốn tức chết mấy lão già kia.
“Noãn Noãn, mẹ mẹ… Còn có mẹ nữa.” Lưu Thúy nhấc chân đá Vương Quốc An đang khoe khoang ra, sau đó sốt ruột đến mức dậm chân.
Lục Hướng Noãn cười một cái, sau đó mới mở miệng: “Mẹ nuôi.”
Hình như mấy chữ này hoàn toàn không khó gọi.
“Con gái, con gái ngoan của mẹ.” Lưu Thúy vui mừng ôm Lục Hướng Noãn vào lòng, sợ mình đang nằm mơ, còn cắn lên cánh tay mình một cái phát hiện đau.
Bà ấy thật sự có con gái rồi.
Mà Vương Quốc An nhìn vợ đã vui sướng tới ngốc, cũng không lên tiếng, bởi vì hiện giờ ông ấy cũng không khá hơn la bao.
Nếu không phải sợ mất mặt trước mặt con gái, ông ấy đã nhảy lên vì vui.
Ngay sau đó Lưu Thúy kịp phản ứng, sau đó bảo Vương Quốc An đi gọi con trai con dâu qua đây gặp em gái.
Lục Hướng Noãn nghe thấy thế thì bảo như vậy quá phiền phức, nhưng mà lời nói của cô không có tác dụng đối với hai người đang vui sướng.
Vương Quốc An lập tức đẩy xe đạp, đạp nó đi ra ngoài.
Lý Vệ Quốc ra ngoài lấy nước thì thấy Vương Quốc An miệng đã sắp cười ngoác tận mang tai, ông ấy nhanh chóng giữ Vương Quốc An lại không cho đi.
“Lão Vương, chuyện gì mà khiến ông vui vẻ như thế, nói ra cho tôi vui cùng với.”
“Ha ha, ông đây có con gái, ông đây có con gái.” Vương Quốc An kích động đấm ông ấy hai cái.
“Cái gì? Lão Lưu nhà ông mang thai ư?”
Già rồi mới mang thai con gái ư?
Không biết vì sao đôi mắt của Lý Vệ Quốc nhìn đũng quần của Vương Quốc An theo bản năng.
Mà Vương Quốc An bị ông ấy nhìn chằm chằm không được tự nhiên lắm, vội vàng che đũng quần mình.
“Đôi mắt của ông nhìn đi đâu đấy.”
“Cơ thể còn tốt lắm lão Vương, lão Lưu nhà ông đã nhiều tuổi còn bị ông làm đến mang thai.”
“Mang thai cái gì cơ, ông nói linh tinh gì thế.” Vương Quốc An nhìn lão Lý càng ngày càng không đàng hoàng, thì hơi tức giận.
Nhưng mà hôm nay ông ấy vui, không chấp nhặt với lão Lý này.
“Vậy ông mới nói có con gái, không phải là lão Lưu nhà ông mang thai sao?” Lần này đổi thành Lý Vệ Quốc buồn bực.
“Tôi nhận con gái nuôi.”
“Ồ.” Vừa nghe là nhận con gái nuôi, Lý Vệ Quốc lập tức không còn tò mò như trước nữa.
…
Dù sao hai vợ chồng lão Vương này mỗi ngày đều muốn con gái muốn đến điên, nhận con gái thật sự không phải chuyện hiếm lạ, ông ấy đột nhiên cảm thấy không thú vị muốn đi về nhà.
Hôm nay con của ông ấy dẫn cháu gái về nhà ăn cơm.
Nhưng mà bị Vương Quốc An kéo lại: “Sao lần này ông bình tình như vậy?”
“Con mẹ nó ông không phải là cởi quần đánh rắm sao, lại không phải con gái của ông đây, ông đây kích động làm gì.” Lý Vệ Quốc nhìn Vương Quốc An có con gái rõ ràng chỉ số thông minh hạ thấp đi với vẻ ghét bỏ, thậm chí đẩy tay ông ấy trên người mình ra.
“Nói cũng phải.” Ý cười trên mặt Vương Quốc An không thu liễm lại được, Lý Vệ Quốc sợ ở bên cạnh ông ấy nhiều mình sẽ bị lây bệnh, mình sẽ trở nên y như kẻ ngốc, nên nhanh chóng về nhà.