Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 191 - Chương 191: Tặng Đồ

Không xác định Chương 191: Tặng đồ

Lý Tiểu Uyển biết anh ta nghe lọt những lời mình nói:

“Cha mẹ muốn nhận thì nhận, bên cạnh hai vợ chồng già cũng có người bầu bạn. Hai chúng ta làm con cũng sẽ yên tâm hơn, huống hồ em nhìn cô bé kia cũng thấy thích.”

Cha mẹ cô ấy chỉ sinh được mình cô ấy là con gái, khi còn nhỏ hâm mộ nhà người ta nhiều anh em, rất náo nhiệt, hiện giờ có cô nhóc như vậy, cuộc sống sau này sẽ thú vị hơn.

Trọng điểm là Lý Tiểu Uyển thích người trông xinh đẹp, cảm thấy để đó nhìn cảnh đẹp ý vui, trong lòng vô cùng thoải mái.

“… Anh cũng… Không nói… Không cho bọn họ nhận… Muốn nhận thì nhận… Thôi…” Nhưng mà trong đầu lại suy nghĩ đợi có thời gian, sẽ dẫn vợ đến hợp tác xã mua quà gặp mặt cho cô bé kia.

Dù sao một người đàn ông như anh ta không biết con gái thích gì.

Lục Hướng Noãn giúp Lưu Thúy dọn dẹp phòng bếp xong, thì ngồi nói chuyện với hai vợ chồng già một lát, lén lút nhìn đồng hồ phát hiện đã muộn, nên nhanh chóng nói chuyện rời đi.

Mà hai vợ chồng già cũng không nghĩ tới thời gian trôi nhanh như vậy, có chút không nỡ tiễn cô rời đi, nhưng mà lại lấy một đống đồ ăn trong nhà cho cô mang đi.

Đương nhiên còn có cả bánh hạch đào mà Lục Hướng Noãn mang tới, đều bảo cô mang hết cả đi.

Lục Hướng Noãn không cần, hai người cố chấp nhét vào trong tay cô, cuối cùng Lục Hướng Noãn chỉ có thể nhận lấy, định lần sau trả lại bằng thứ gì đó có giá trị tương đương.

Vương Quốc An còn cố chấp muốn tiễn cô, nhưng mà Lục Hướng Noãn đâu dám để ông ấy tiễn.

Lát nữa cô còn phải trốn tới một chỗ không người, lấy ít lương thực trong không gian ra.

Cho nên ra cửa, Lục Hướng Noãn lập tức chạy không thấy bóng dáng, mà Vương Quốc An nhìn thấy muốn đuổi theo cũng không kịp, cuối cùng chỉ có thể dậm chân về phòng.

Mà Lục Hướng Noãn thấy người phía sau không đuổi theo mới dừng lại, nhưng mà dựa tường, thở hổn hển từng hơi.

Chuyện này thực sự khiến người ta mệt hơn chạy 800 mét thời đại học, hơi điều chỉnh bản thân một lát, sau đó cô xách theo mấy thứ kia rời đi.

Tìm một nhà vệ sinh công cộng, nhìn quanh bốn phía không có ai, Lục Hướng Noãn một tay xách đồ, một tay bịt mũi đi vào, nhanh chóng lắc mình tiến vào không gian.

Từ trong núi lương thực mình tích trữ tìm kiếm bột ngô, tìm túi sạch sẽ lấy ra khoảng 15 cân.

Lương thực tinh ví dụ như bột mì quá hấp dẫn chú ý, không thể cho bọn họ ăn, 15 cân bột ngô này, cộng thêm hơn 50 cân lương thực của mình ở khu thanh niên trí thức cũng đủ cho bọn họ ăn.

Cho dù ăn thả ga cũng không ăn hết, hơn nữa đại đội trưởng cũng nói mấy ngày là xây xong nhà.

Lục Hướng Noãn đặt 15 cân bột ngô mình thu thập ra sang một bên, sau đó đi rót coca uống vào bụng.

Bởi vì giữa trưa hôm nay ăn nhân sủi cảo rau hẹ trứng gà quá mặn, quả thực không khác gì dưa muốn cô ăn ở khu thanh niên trí thức.

Lúc ấy khi Lưu Thúy làm nhân cô cũng ở bên cạnh nhìn, cảm thấy không cho nhiều muối lắm, sao lại mặn như vậy?

Hơn nữa khi bọn họ ăn sủi cảo rất bình thường, không có điểm nào khác thường, Lục Hướng Noãn rối rắm không có kết quả chỉ có thể kết luận cả nhà bọn họ đều khẩu vị mặn.

Ở Vương gia cô viện cớ ăn ít, cũng không ăn nhiều sủi cảo, Lục Hướng Noãn ăn non nửa bát, lúc ấy Lưu Thúy và Vương Quốc An còn muốn múc thêm cho cô, đều bị cô ôm bát từ chối.

Bởi vì gói không nhiều, cả gia đình ăn cơm còn cộng thêm cô, cho dù da mặt dày cũng không chịu nổi.

Cho nên Lục Hướng Noãn sợ ăn xong trên người có mùi, từ bỏ bún ốc cô thích, ăn nửa con vịt quay, hai quả dứa, một quả cam, cuối cùng ăn thêm ít dâu tây.

Cô chỉ uống một nửa cốc trà sữa, sau đó xách đồ trong không gian ra, còn đồ Vương gia cho cô đều được cô ném vào không gian.

Xách quá nặng, lòng bàn tay của cô bị ghìm đỏ.

Tuy thái độ của người Vương gia nhiệt tình, còn đối xử tốt với cô, lại nhận cô làm con gái, nhưng ở trong lòng Lục Hướng Noãn chỉ hơn người xa lạ một bước.

Trái tim cô rất lạnh, lạnh như tuyết bay tháng chạp, tiền đề kết giao phải có giá trị ngang nhau cô có thể dùng được.

Nếu không phải trái tim mình tàn nhẫn một chút, sao một cô gái mồ côi như cô có thể trải qua mười năm rung chuyển đó.

Lúc ấy mới mặc kệ bạn là cha mẹ của ai, đến lúc đó trực tiếp lục thân không nhận.

 


Bình Luận (0)
Comment