Lương thực thì hong khô, nhưng củi lửa ở khu thanh niên trí thức chỉ còn thừa một ít, bởi vì đều lấy ra hong khô lương thực.
Cho nên ăn cơm vẫn là một chuyện.
Cuối cùng vẫn là Vương Hiểu Linh suy nghĩ biện pháp, chính là hấp bánh bột ngô ra, đến lúc đó mỗi ngày ăn một cái bánh bột ngô là được, cũng không cần nấu nhiều.
Đám thanh niên trí thức cảm thấy như vậy cũng là biện pháp, vì thế Vương Hiểu Linh dẫn theo mấy thanh niên trí thức nữ, trong đó có Lục Hướng Noãn bắt đầu nấu bánh bột ngô.
Thực ra Lục Hướng Noãn không muốn đi, hiện giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Dựa theo lượng ba ngày, dù sao không làm việc, cho nên mỗi người chính là một ngày hai cái bánh bột ngô.
Có tổng cộng 9 thanh niên trí thức, cho nên nấu 54 cái bánh bột ngô.
Lượng công trình xem như rất lớn, Lục Hướng Noãn phụ trách ở bên cạnh nhóm lửa, ba người khác phụ trách nhào bột mì hấp bánh.
Dưới đồng tâm hiệp lực của bốn người, cuối cùng cũng háp ra ba nồi bánh bột ngô, Vương Ngọc Hương còn dùng nước ấm trong nồi nấu ít canh.
Đám thanh niên trí thức mỗi người một bát uống, ăn uống no đủ thì ôm bánh bột ngô của mỗi người trở về phòng.
Mà lúc này Lục Hướng Noãn không nhịn nổi nữa, cho dù bị mưa xối ướt cô cũng phải đi vệ sinh.
Bởi vì cô muốn ăn bữa tiệc lớn.
Hai ngày nay vẫn luôn mưa to, Vương Ngọc Hương xách chậu đi tiểu vào phòng, mấy người đi tiểu thì giải quyết ngay tại chỗ.
Có thể nghĩ tới, trong phòng tràn ngập mùi khai của nước tiểu.
Lục Hướng Noãn muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được, cuối cùng chỉ có thể dùng đồ bịt kín mũi mới dễ chịu hơn chút.
Cô đi vào nhà vệ sinh xong lập tức nhắm mắt lại nín thở, cởi thắt lưng, cởi quần, ngồi xổm xuống liền mạch lưu loát.
Mười phút qua đi cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng giải quyết xong vấn đề cá nhân, sau khi kéo quần xong chú ý tới gần đây không có ai, cô lập tức lắc mình trốn vào không gian.
Hai ngày nay ngoại trừ hộp đào vàng kia cùng với bánh hạch đào ra, cô chỉ ăn hai cái bánh bột ngô khiến người ta khó có thể nuốt nổi.
Cho nên hai ngày này nay quá ấm ức đối với người có lượng ăn lớn, không chịu được đói như cô.
Lục Hướng Noãn tới không gian xong, thì bắt đầu ăn ăn ăn, sợ ăn xong có mùi, cho nên cô không dám ăn mấy thứ cay mặn.
Ăn một suất măng tây xào tôm bóc vỏ, một suất mì trứng cà chua, bốn cái bánh tart trứng KFC, hai bánh mứt táo, hai bánh hoa quế, hai cái bánh bao nhân trứng sữa, cô còn uống một cốc trà gừng đường đỏ.
Sợ ở nhà vệ sinh quá lâu khiến bọn họ sinh nghi, cho nên khi Lục Hướng Noãn ăn cái gì trên cơ bản đều ăn thả cửa, còn chưa phẩm được vị đã vào bụng.
Ăn xong cô còn không quên đánh răng súc miệng, sợ trong miệng có mùi.
Làm xong mọi chuyện, cô nhanh chóng ra khỏi không gian.
Cô chỉnh lại quần áo sắp ướt đẫm trên người, sau đó đi ra ngoài.
Không có biện pháp, khu thanh niên trí thức bọn họ không có ô, cô có ô nhưng ở trong không gian, không có cách nào lấy ra sử dụng.
Lục Hướng Noãn thầm mắng một tiếng ông trời là đồ phá hoại, sau đó đội mưa đi trở về.
Lúc này trong không trung đột nhiên xuất hiện sấm sét, Lục Hướng Noãn sợ tới mức run rẩy, suýt nữa té ngã xuống đất, nhưng cũng may không có nguy hiểm gì vào phòng.
Ngoài phòng lập tức tràn ngập tiếng sấm rền, dường như trời sắp mưa to hơn trước.
…
“Lục Hướng Noãn, tôi còn tưởng cô rơi xuống hố phân cơ, thời gian dài như vậy cũng không trở về, đang chuẩn bị đi ra vớt cô.”
Vương Hiểu Linh vui đùa với cô, còn không quên đưa khăn lông đã hong khô cho cô, bảo cô lau nước mưa trên người.
Vừa rồi cô ấy thật sự suýt nữa đi tìm cô, chẳng qua là bị Đàm Phượng Kiều ngăn cản, bảo cô ấy đợi một lát xem, dù sao chuyện đi vệ sinh vốn dĩ đi lâu.
“Thật sự khiến cô thất vọng rồi.” Lục Hướng Noãn cởi quần áo trên người ra, sau đó dùng khăn lông lau khô người, mặc đồ ngủ nằm trên giường ngủ.
Những người khác cũng không dám quấy rầy cô nữa, đều nhanh chóng đi rửa mặt thay đồ, dù sao bận rộn lâu như vậy cũng mệt muốn chết rồi.
Lục Hướng Noãn nằm trong chăn, trước khi ngủ còn không quên mắng thầm một tiếng ông trời chết tiệt mới ngủ.
Ban đêm ngoài phòng gió bão gào thét, sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã trút xuống.
Đám Lục Hướng Noãn thì ngủ rất say, Hoắc Đại Khánh thì không ngủ được.
Ông trời muốn làm gì vậy, còn một tháng nữa là sẽ thu hoạch vụ thu, lúc này trời mưa còn có gió mạnh, là đang tạo nghiệt đấy.