“Hứa Gia Ấn, đừng nói chuyện.” Vương Chí Văn cũng ở bên cạnh nói, bởi vì nhìn tư thế của Lục Hướng Noãn, là đang chữa bệnh cho anh ta.
Lục Hướng Noãn nhìn vết thương của anh ta, bảo Vương Hiểu Linh tìm mấy que củi thô một chút tới, cô lập tức xé ống quần của Hứa Gia Ấn.
Vô nghĩa, không xé anh ta, chẳng lẽ xé cô.
Còn không đợi mọi người kịp phản ứng, ống quần của Hứa Gia Ấn trực tiếp ít đi một mảng.
Hứa Gia Ấn vừa định nói chuyện, kết quả đã bị ánh mắt của Lục Hướng Noãn làm cho câm miệng, lập tức đánh tan chút ý nghĩ trong lòng anh ta.
Thôi, là anh ta không xứng.
Lục Hướng Noãn nhận lấy que Vương Hiểu Linh đưa qua, dùng que và mảnh vải cố định chân bị thương của Hứa Gia Ấn.
Thuận tiện không quên đưa cho Hứa Gia Ấn một que gỗ nhỏ, bảo anh ta dùng răng cắn, cô sợ lát nữa quá đau, tên này sẽ ầm ĩ kêu to lên, chọc cô phiền lòng.
“Như vậy là xong sao?” Vương Chí Văn hỏi.
“Trên tay không có dụng cụ, ngày mai anh ta còn phải đến bệnh viện, tôi chỉ cố định đơn giản trước, đề phòng xương cốt lệch vị trí.” Lục Hướng Noãn đứng dậy, dùng tay áo lau sạch sẽ nước mưa trên mặt.
“Cảm ơn thanh niên trí thức Lục.” Hứa Gia Ấn chịu đựng đau đớn nhanh chóng nói cảm ơn với cô.
Lục Hướng Noãn không đáp lời, nhìn căn nhà bị sập trong lòng tức tới mức muốn chửi thẳng má nó, xem ra giá trị may mắn của mình đã hết sạch khi trúng vé số và nhận được không gian tùy thân.
Nếu không sẽ không chạy tới niên đại này ngoại trừ chịu khổ vẫn là chịu khổ, thảm đến mức không thể thảm hơn.
…
Võ Thắng Lợi mặc kệ mưa to dầm mưa đến nhà đại đội trưởng, trên đường đi vì chạy gấp té ngã không biết bao nhiêu lần, cả người giống y như mới chui ra khỏi vũng bùn.
Thấy cửa đóng lại, Võ Thắng Lợi điên cuồng gõ cửa, giống như muốn đập nát cánh cửa kia, trên tay đau nhưng không cảm nhận được chút nào.
Bởi vì anh ta biết, hiện giờ người ở khu thanh niên trí thức đều đang đợi anh ta, anh ta không thể chậm trễ.
“Đại đội trưởng.”
Võ Thắng Lợi dùng hết toàn lực ở bên ngoài gọi Hoắc Đại Khánh, cho dù giọng nói khàn đi cũng không dừng lại.
Mà Hoắc Đại Khánh ngồi xổm trong nhà lo lắng nhìn mưa to bên ngoài dường như nghe thấy được bên ngoài có người đang gọi ông ấy.
“Bà nó à, bà nghe thấy bên ngoài có người gọi tôi không?” Hoắc Đại Khánh cảm thấy mình không bị ảo giác, lập tức hỏi Vương Quế Anh đang làm đế giày bên cạnh.
Lúc này Vương Quế Anh cũng dừng công việc trong tay, cẩn thận lắng nghe một lát:
“Đúng là có, ông già, mau đi ra xem đi, nói không chừng là nhà ai xảy ra chuyện…”
Vương Quế Anh còn chưa nói xong, thì thấy chồng bà ấy còn chưa kịp mặc áo tơi chạy ra.
Mà bà ấy cũng không có tâm trạng tiếp tục đóng đế giày, ngẩng đầu nhìn bên ngoài phòng, không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
“Đại đội trưởng… Khu thanh niên trí thức đã xảy ra chuyện…” Lúc này Võ Thắng Lợi nhìn thấy Hoắc Đại Khánh đôi mắt sáng lấp lánh, nghẹn ngào đứt quãng nói hết câu.
Không có biện pháp, một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy tới đã tiêu hao hết sức lực của anh ta, vừa rồi còn gân cổ lên gọi to nhiều lần.
“Cái gì?” Hoắc Đại Khánh nghe anh ta nói như vậy, trong lòng thấp thỏm, biểu cảm trên mặt trầm trọng hơn nhiều.
“Ai đã xảy ra chuyện? Thôi, ở đây đợi chú, chú lập tức ra ngay.” Hoắc Đại Khánh cũng biết hiện giờ hỏi gì cũng không hỏi ra được, dứt khoát dặn dò anh ta xong thì nhanh chóng về phòng nói với vợ mình một tiếng.
“Khu thanh niên trí thức sập, bà đi thông báo với mọi người nhanh tới khu thanh niên trí thức cứu người.” Sau khi Hoắc Đại Khánh nói xong, không đợi Vương Quế Anh nói chuyện đã chạy không thấy bóng dáng.
Mà Vương Quế Anh nghe thấy thế thầm mắng một câu trong lòng ông trời không có mắt, sau đó không dám chậm trễ, lập tức đến phòng gọi con trai cả và con trai thứ hai.
Nhân tiện bảo bọn họ đi thông báo cho đàn ông già trẻ trong đội, có thể giúp thì giúp một chút.
Vương Quế Anh cũng không nhàn rỗi, biết lát nữa bọn họ còn phải dầm mưa trở về, cho nên cùng hai con dâu đến phòng bếp nấu một nồi canh gừng to.
Lục Hướng Noãn hơi oán trách một lát, sau đó dấy lên tinh thần.
Bởi vì trong phòng sập kia còn có tất cả đồ ăn ở khu thanh niên trí thức bọn họ, cô không phải vì bọn họ, mà vì không lãng phí lương thực.