Nhưng mà trong thành phố cũng có một đống người, cảm thấy mình cao hơn người khác, xem thường đám nhà quê bọn họ.
“Lục Hướng Noãn, bọn họ thật tốt bụng.” Vương Hiểu Linh nhỏ giọng nói thầm với Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không đáp lại cô ấy, nhìn mưa to tầm tã bên ngoài phòng bếp, chỉ hi vọng mưa nhanh chóng dừng lại.
Vấn đề khó hiện giờ là nhà ở của thanh niên trí thức bị sập, đám thanh niên trí thức bọn họ không có chỗ ở, không thể để nhiều người như vậy chen chúc trong phòng bếp được đúng không?
Nhỡ đâu phòng bếp này cũng bị sập, vậy thì xong đời.
Hoắc Đại Khánh đứng ở phòng bếp nhỏ hẹp gãi rách đầu cũng không nghĩ ra biện pháp gì.
“Nhà các ông còn có phòng dư không? Để đám thanh niên trí thức này ở nhờ mấy ngày trước, đợi trời trong tìm người xây nhà ở cho thanh niên trí thức, đến lúc đó cho bọn họ dọn ra.”
Cuối cùng không nghĩ ra được biện pháp, Hoắc Đại Khánh chỉ có thể bất đắc dĩ nhờ các thành viên trong đội giúp đỡ.
Nhưng mà rất rõ ràng, lúc này cả đám đội viên đều cúi đầu không nói lời nào, bởi vì bọn họ vừa nghèo vừa khó khăn, phần lớn đều là một nhà mấy người chen chúc ngủ trên giường đất.
Bọn họ ngủ vốn cánh tay còn đè lên nhau, nếu bây giờ lại thêm người, vậy chẳng phải sẽ chen chúc thành bánh nhân thịt ư?
Thực ra càng có một tầng nguyên nhân sâu hơn chính là, hiện giờ đồ ăn trong nhà của bọn họ đều thiếu thốn, không đủ ăn, cả nhà già trẻ thắt lưng buộc bụng mà sống.
Nếu đám thanh niên trí thức này có đồ ăn còn đỡ, cùng lắm là tốn ít củi, một cốc nước, nói không chừng bọn họ còn có thể chiếm được chút tiện nghi.
Dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù đám thanh niên trí thức từ thành phố tới nghèo tới mấy, cũng không nghèo bằng bọn họ.
Nhưng hiện giờ thì khác, lương thực của bọn họ đều bị đè dưới nhà, nếu đến nhà bọn họ ở chẳng phải sẽ là ăn dùng của bọn họ sao, như vậy không phải càng mắc nợ à?
Hoắc Đại Khánh thấy bọn họ vẫn luôn không có người đứng ra, thì biết ông ấy nói ra những lời này khó mà được người ta tán thành.
Nhưng trong lòng ông ấy cũng không trách bọn họ, bởi vì cũng biết cuộc sống của bọn họ không được tốt.
Đám thanh niên trí thức thì hơi sợ hãi, không biết nên làm sao bây giờ, không thể để cả đám bọn họ ngủ ở phòng bếp dột mưa đúng không, cho nên ánh mắt cả đám đều nhìn Hoắc Đại Khánh xin giúp đỡ.
Chỉ có mình Lục Hướng Noãn từ đầu tới cuối đều duy trì vẻ bình tĩnh, bởi vì cô biết Hoắc Đại Khánh chắc chắn sẽ không mặc kệ bọn họ.
Nếu thật sự mặc kệ, đến lúc đó mọi người liên hợp lại đến văn phòng thanh niên trí thức tố cáo ông ấy ngược đãi thanh niên trí thức, vậy thì chức đại đội trưởng của ông ấy khó mà giữ được.
Cuối cùng Hoắc Đại Khánh thật sự không có cách nào, mở miệng nói với mấy cán bộ:
“Vương Chí Thành, Quách Cẩu Tử, Triệu Hồng Mai mấy người là cán bộ tiên phong đi đầu đi, mỗi nhà hai người, ba người còn lại tôi dẫn về nhà tôi. Cũng sẽ không để mọi người thiệt, đến lúc đó ăn bao nhiêu đồ ăn thì trừ một nửa công điểm của bọn họ, một nửa trong đội trợ cấp.”
Nếu đại đội trưởng đã nói như vậy, cho dù ba bọn họ muốn từ chối cũng không có biện pháp từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Đến lúc đó khi ngủ chen chúc một chút là được.
Đội viên khác nghe được đại đội trưởng sắp xếp như thế, cũng cảm thấy khá tốt, ít nhất người không tới nhà bọn họ ở.
Kế tiếp chính là vấn đề phân chia, Vương Hiểu Linh da mặt dày nắm chặt tay Lục Hướng Noãn đứng bên cạnh cô, Lục Hướng Noãn hất kiểu gì cũng không hất ra được.
Thực ra là cô niệm tình cảm vừa rồi, căn bản không nỡ dùng sức, tuy sức lực cũng không mạnh bao nhiêu.
Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn còn có Hứa Gia Ấn bị gãy chân đi theo Hoắc Đại Khánh.
Còn lại, thì để bọn họ tự phân chia.
Mưa to như thế, người bình thường đi đường còn hơi khó khăn, huống chi là Hứa Gia Ấn gãy chân, cho nên cuối cùng vẫn là Hoắc Kiến Thiết trung thực gánh vác trọng trách cõng anh ta.
Mà con thứ hai Hoắc Kiến Quốc ở phía sau đỡ anh ta.
Còn áo tơi ở trên người Hoắc Kiến Quốc và Hoắc Kiến Thiết thì bị Hoắc Đại Khánh cởi ra che cho Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh.
Lý do chính là cô gái người ta yếu ớt, không thể để xối mưa, hai anh em Hoắc gia bị những lời này của cha mình làm cho không biết nên nói gì.