Thanh niên trí thức đen này đúng là thú vị, nhưng mà vẫn dỗ dành:
“Chuyện này có gì đâu, diện mạo của thanh niên trí thức Lục ngay cả bà già như thím nhìn cũng động lòng, càng đừng nói là cháu, không biết sau này sẽ tiện nghi cho tên nhóc thối nhà ai.”
Hoắc Cảnh Xuyên đang bận rộn tham gia tiệc chúc mừng đột nhiên hắt xì một cái, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái.
Lưu Chiêu Đệ tiến vào phòng thì nghe thấy tiếng cười của mẹ chồng, đi tới tò mò hỏi:
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao mẹ cười vui vẻ như thế?”
“Con xem đây là ai? Đẹp không?” Vương Quế Anh không trực tiếp đáp lại cô ấy, trái lại kéo cô ấy bảo cô ấy nhìn Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn cũng thoải mái hào phòng cho cô ấy nhìn, dù sao cũng không mất miếng thịt.
Bởi vì trận mưa to này đè mắt kính của cô dưới xà nhà, không gian của cô không có thứ này, sớm biết lúc trước đã làm thêm một chiếc dự phòng.
Nhưng mà hiện giờ đã muộn, chỉ có thể để như vậy, đến lúc đó thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cô không tin có người dám không muốn sống có ý đồ gì đó với cô.
Cho dù có người nói xấu sau lưng cô, không để cô nghe thấy là được.
Nếu bị cô nghe được, vậy thì ngại quá, mấy thứ trong không gian của cô không phải là tích trữ để đấy.
“… Thật… Đẹp…” Lưu Chiêu Đệ nói, đẹp đến mức suýt nữa mù mắt cô ấy.
Sao lại có người đẹp như thế, cho dù là mười dặm tám phố cũng không tìm được cô gái đẹp như thế, không thể không nói Lưu Chiêu Đệ kiến thức hạn hẹp.
Chỉ dựa vào dáng vẻ của Lục Hướng Noãn hiện giờ, phóng tầm mắt cả Hoa Quốc cũng không tìm được mấy người, thật sự là một đại mỹ nhân tuyệt thế trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa.
Nhưng mà đáng tiếc, ở nông thôn này, có lẽ sẽ bị gán thanh danh không an phận.
Lưu Chiêu Đệ đột nhiên nghĩ tới em chồng đáng thương đang tham gia quân ngũ của mình, chẳng qua nghĩ một lát, cảm thấy vẫn có chút không xứng với thanh niên trí thức này.
Những người khác tiến vào thấy Lục Hướng Noãn xong, đều có phản ứng giống với Lưu Chiêu Đệ.
Đặc biệt là Hoắc Kiến Thiết và Hoắc Đại Khánh, hai người đàn ông thành thật này đều nhìn chằm chằm.
Nhưng e ngại trước mặt vợ mình, lập tức rời mắt khỏi người Lục Hướng Noãn.
Hiện giờ bọn họ đã có vợ con, cũng không có thể có tâm tư khác như vậy.
Hơn nữa người ta cũng chướng mắt bọn họ, cộng thêm bọn họ kiếm ăn trong đất thực sự không nuôi nổi đóa hoa trong thành phố nữa.
Nghĩ thông suốt điểm này, khi hai người nhìn về phía Lục Hướng Noãn không khác gì nhìn những người khác.
Cuối cùng không đợi Lục Hướng Noãn nói chuyện, Vương Quế Anh nói cô bị bệnh y như sắp tróc da, trong lúc nói Vương Hiểu Linh còn xen miệng nói mấy câu.
Mọi người nghe thấy thế nhìn cô với ánh mắt tràn ngập thương tiếc, đặc biệt là lấy Hoắc Đại Khánh cầm đầu, người không biết còn tưởng Lục Hướng Noãn gãy tay gãy chân cơ.
Khiến Lục Hướng Noãn có chút không chịu nổi, nhanh chóng tìm cớ rời đề tài.
Vừa nghe Lục Hướng Noãn nhắc tới hoa màu trong đất, gương mặt Hoắc Đại Khánh âm trầm như có thể nhỏ ra nước.
Trong lòng ông ấy cảm thấy không tốt lắm, bởi vì trận mưa này, lương thực cả huyện đều gặp tai ương.
Lúc ấy mới thật sự thảm, đến lúc đó lương thực thu hoạch ra nhất định phải tăng thuế lương thực nộp lên trên.
Chẳng lẽ bọn họ lại phải đi con đường nạn đói năm đó, nghĩ tới nạn đói lớn ba năm trước khiến đội bọn họ chết nhiều người như vậy, Hoắc Đại Khánh không ngồi yên, lập tức đứng bật dậy.
“Cha, cha làm sao thế?” Hoắc Kiến Thiết bị dáng vẻ này của cha mình dọa sợ.
“Bà già, nhà chúng ta còn bao nhiêu tiền?” Hoắc Đại Khánh không đáp lại lời anh ta, mà quay đầu hỏi Vương Quế Anh.
“Đang êm đẹp hỏi tiền làm gì?” Chuyện này thật sự khiến Vương Quế Anh hơi nghi ngờ.
Mà Lục Hướng Noãn vừa nghe bọn họ nhắc tới đề tài nhạy cảm như tiền, nhanh chóng dẫn Vương Hiểu Linh rời đi, thuận tiện kéo Hứa Gia Ấn bị gãy chân đi luôn.
Thực ra cô có thể đoán được đại đội trưởng nhắc tới tiền làm gì, đó chính là mua lương thực với giá cao.
“Thanh niên trí thức Lục, cô kéo tôi làm gì?” Hứa Gia Ấn khập khiễng đi theo hai người vào buồng trong, chẳng qua mới vào phòng anh ta lập tức cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì trong phòng chỉ có mình anh ta là nam, vì thanh danh của hai bọn họ, anh ta muốn đi ra nhưng khi thấy ánh mắt của Lục Hướng Noãn, anh ta lập tức lùi bước, sợ hãi rụt rè giống y như chim cút ở một bên.