Trong phòng tràn ngập tiếng kêu rên, khóc lóc, gạt lệ, tóm lại là vô cùng thê thảm, bọn họ không nghĩ tới nạn đói vừa mới qua, thì lại tới nữa.
Đây là ông trời không cho bọn họ đường sống mà.
“Khóc cái gì mà khóc, đều lau sạch nước mắt cho tôi, Hoắc Đại Khánh tôi lấy đầu ra đảm bảo, tuyệt đối không để trong đội giống mấy năm trước.” Hoắc Đại Khánh kiên định nói.
Ông ấy vừa nói những lời này, những người khác như tìm được người tâm phúc, lẳng lặng nhìn Hoắc Đại Khánh cả người sáng lên.
Hoắc Đại Khánh thấy bọn họ đã hơi bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói:
“Đây là thiên tai, thiên tai muốn tránh cũng không tránh được, không chỉ đội chúng ta là như vậy, có lẽ đội khác cũng không khá hơn chỗ nào. Đến lúc đó lương thực thu hoạch ít, còn phải hiến lương thực lên trên, để đủ lương thực để trồng, sáu tháng cuối năm của chúng ta chắc chắn không quá tốt.”
“Cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp tự cứu, hiện giờ tôi có ý nghĩ, đó chính là trong nhà không đủ lương thực, bỏ tiền đi mua lương thực giá cao, nhân lúc các đại đội xung quanh còn chưa kịp phản ứng, chúng ta ra tay trước thì được lợi.”
Lúc trước khi ba năm nạn đói, trong đội bọn họ cũng có hành động này, chủ yếu là người sống sót mạnh hơn bất cứ thứ gì, Hoắc Đại Khánh không phải loại đại đội trưởng chết không nói lý.
Trái lại ông ấy hiểu được thay đổi linh hoạt, biết mọi chuyện nên để người lên đầu, mới được nhiều đội viên trong đại đội Hồng Kỳ thích như vậy.
Các đội viên không nói chuyện, cùng cúi đầu tính toán xem trong nhà mình có bao nhiêu tiền, lương thực có thể ăn trong bao lâu.
Hoắc Đại Khánh cũng biết những lời ông ấy mới nói hơi đột ngột, cho nên cũng cho bọn họ thời gian suy nghĩ, ông ấy đứng ở đó không nói một câu.
Suy nghĩ con đường kế tiếp nên đi thế nào.
“Tiền của chúng ta đều bị đè phía dưới nhà, làm sao bây giờ?” Vương Chí Văn lúng túng nói, lúc ấy vì chạy trốn, cho nên không mang theo thứ gì chạy ra ngoài.
“… Tôi còn… Một chút…” Lúc này Đàm Phượng Kiều nhỏ giọng giơ tay lên.
“Tôi cũng có một ít…”
“Tôi cũng có…” Lý Kiến Cương nói xong cũng hơi ngượng ngùng, khi anh ta tới mẹ anh ta lo lắng tiền trong tay anh ta bị trộm, cho nên khâu một cái túi cho anh ta, còn làm khóa kéo, như vậy ngoại trừ anh ta thì những người khác không lấy được.
Nhưng mà bị mưa xối ướt, chẳng qua phơi khô có thể dùng.
…
Nói một lúc lâu chỉ có mình anh ta là vai hề như vậy, Vương Chí Văn nghĩ thầm trong lòng, đâu ngờ Võ Thắng Lợi bày ra tư thế anh em tốt vỗ bả vai anh ta.
“Người anh em, tôi cũng không có.”
“Anh em cùng cảnh ngộ.” Trái tim bị tổn thương của Vương Chí Văn mới tốt hơn một chút.
Mà Vương Hiểu Linh thì càng khỏi phải nói, một nghèo hai trắng cộng thêm nợ Lục Hướng Noãn nữa.
Cuối cùng trải qua khu thanh niên trí thức bàn luận, kết quả nhận được là hiện giờ bọn họ có tiền thì lấy ra mua lương thực, đến lúc đó lại chia đầu người.
Đợi lấy đồ từ bên trong ra trả lại cho mấy bọn họ là được.
Mà trước khi bọn họ thảo luận Lục Hướng Noãn đã biểu lộ lập trường của mình.
Đó chính là cô không tham dự việc mua lương thực, sau này sẽ chia ra với bọn họ.
Mọi người vốn định khuyên nhủ cô mấy câu, kết quả thấy dáng vẻ kiên trì của cô, thì không nói gì, dù sao người ta còn có thân thích ở huyện thành.
Cho dù thế nào, cũng mạnh hơn bọn họ nhiều.
Mà tiền của Vương Hiểu Linh xem như Đàm Phượng Kiều cho cô ấy vay trước, đến lúc đó có tiền thì trả lại.
Chuyện này khiến Vương Hiểu Linh vẫn luôn khom lưng cảm kích Đàm Phượng Kiều, đợi ngày mai mình viết giấy nợ cho cô ấy, nhất định sẽ trả tiền trước thời gian.
Xem ra không cần dùng tới mình, Lục Hướng Noãn nhìn hai người có dáng vẻ chị em tốt, thực biết điều câm miệng lại.
Lúc này những người khác cũng trao đổi ra kết quả, đó chính là giống với người ở khu thanh niên trí thức, tiền không còn có thể lại kiếm, người không còn mới không còn gì.
Cho nên nói với đại đội trưởng một tiếng, đều nhanh chóng về nhà lấy tiền.
Mà khi Vương Ngọc Hương tới đã có chuẩn bị, cho nên móc túi tiền gói ba tầng trong ba tầng ngoài trong túi ra đưa cho Hoắc Đại Khánh:
“Chút tiền này đều mua thành lương thực là được.”
“Ừm.” Hoắc Đại Khánh nhận lấy tiền, đồng thời còn bảo Vương Chí Thành ghi lại là bao nhiêu tiền.
Các đội viên lục tục cầm tiền trở về, nhưng mà có đội viên vì đề phòng ngộ nhỡ, cho nên chỉ lấy ra một phần nhỏ mua lương thực, đến lúc đó trộn lẫn rau dại ăn cũng được.