Đặc biệt là trải qua ba năm nạn đói kia, đương nhiên biết đói bụng sẽ khó chịu cỡ nào.
Thấy bọn họ đều nghe trong lòng, Hoắc Đại Khánh mới mở miệng nói tiếp:
“Mặc kệ ai tới vay lương thực, đều đừng cho vay, nếu không đến lúc đó cho vay lương thực nhà mình không có gì ăn, không ai có thể giúp mọi người, có nghe thấy không.”
“Nghe thấy được.” Các đội viên cùng kêu lên.
“Nghe thấy rõ thì nhanh về nhà giấu lương thực đi.” Hoắc Đại Khánh vẫy tay bảo bọn họ rời đi, mà ông ấy dẫn theo người trong nhà cõng 100 cân lương thực vội vàng về nhà.
…
Lục Hướng Noãn tìm chỗ không có ai, nhanh chóng trốn vào không gian.
Cô uống một cốc sữa bò, ăn một đĩa thịt bò hai tầng, hai cái bánh đậu đỏ, lại ăn một ít trái cây khai vị, lúc này cô mới không ăn tiếp nữa.
Thực ra cô càng muốn ăn thịt, là thịt bò nhúng nước lẩu vừa cay vừa thơm, nghĩ thôi đều khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Nhưng mà thời buổi này mũi người quá tinh, chỉ cần có chút mùi là bọn họ có thể đoán ra được.
Đặc biệt là Vương Hiểu Linh ngủ gần cô, cái mũi giống y như mũi chó, cho nên cô vẫn phải cẩn thận một chút.
Đến lúc đó có nhà riêng của mình thì tốt, ít nhất ăn gì cũng không cần nghẹn khuất như bây giờ.
Cô vốn nghĩ rằng mấy ngày này có thể ở nhà mới, nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, có lẽ hơi khó khăn.
Dù sao hoa màu trong ruộng còn đang ngâm trong nước, nếu cô dám nói chuyện xây nhà vào thời gian này, Lục Hướng Noãn đoán đại đội trưởng sẽ mắng cô một trận.
Đến lúc đó nhà mới càng không thấy bóng dáng.
Haizz, muốn ở nhà mới thật khó, Lục Hướng Noãn ăn no bụng thở dài một hơi.
Nhưng mà như vậy cô vẫn không dám thiếu cảnh giác, vẫn dùng chỉ nha khoa lấy hết đồ mắc ở kẽ răng ra, sau đó nhanh chóng đánh răng sạch sẽ.
Lục Hướng Noãn cảm thấy đã đến giờ, lại muộn thêm chút nữa bọn họ sẽ trở về, vì thế thành thạo tắm sạch sẽ trên ngòi, dùng sữa tắm không mùi cô tích trữ lúc trước bôi lên người.
Rửa sạch sẽ bọt biển xong, cô mặc quần áo ban đầu vào ra khỏi không gian, còn tóc cô không dám gội.
Chỉ như vậy đã qua hơn nửa tiếng, Lục Hướng Noãn không dám chậm trễ nữa, chạy chậm trở về.
Cũng may lúc này bọn họ còn chưa trở về, Lục Hướng Noãn sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì nằm xuống ngủ.
Đám Hoắc Đại Khánh khiêng lương thực về xong, không dám chậm trễ sai hai con trai bỏ hai túi lương thực vào hầm.
Mà Vương Quế Anh nhanh chóng đi làm nóng bánh bột ngô, đưa cho bọn họ ăn, sọ bọn họ ăn bánh bột ngô nghẹn, còn rót mấy cốc nước ấm bảo con dâu bưng tới.
Hoắc Đại Khánh ăn bánh bột ngô trong tay, đột nhiên ngẩng đầu nói với Vương Quế Anh:
“Sau này nấu cơm tiết kiệm một chút, không đói bụng chết là được.”
“Ừm.” Thực ra không cần ông ấy nói, trong lòng Vương Quế Anh cũng có tính toán.
Đợi bọn họ ăn hết đồ trong tay, Vương Quế Anh bảo mấy bọn họ nhanh đi nghỉ ngơi, dù sao mệt mỏi cả một ngày, ngày mai còn nhiều việc cần làm như thế.
Đợi Vương Quế Anh dọn dẹp mọi thứ xong, trở lại giường đất phát hiện Lục Hướng Noãn đã ngủ, nhưng Vương Hiểu Linh ở bên cạnh cô thì không thấy bóng dáng.
Bà ấy đến phòng vệ sinh, đứng ở cửa gọi hai tiếng phát hiện không có ai đáp, nhanh chóng trở về phòng gọi Lục Hướng Noãn.
“Thanh niên trí thức Lục, thanh niên trí thức Vương đâu?”
“Cô ấy còn chưa trở về ạ?” Lục Hướng Noãn dụi mắt nói.
“Còn chưa về, thím mới đến nhà vệ sinh cũng không tìm được cô bé.” Vương Quế Anh vội vàng nói, lúc này tối lửa tắt đèn mong đừng xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa khi bà ấy từ văn phòng đại đội trở về cũng không thấy cô ấy, nên nghĩ là cô ấy về trước.
Nghe Vương Quế Anh nói như vậy Lục Hướng Noãn không còn buồn ngủ nữa, lập tức xuống giường đất không kịp mặc áo khoác, an ủi:
“Thím, chúng ta đi ra ngoài tìm xem, thím đừng sốt ruột.”
Lục Hướng Noãn nói đừng sốt ruột, nhưng thực ra trong lòng cô cũng có một chút xíu sốt ruột.
Có khả năng ở trong tiềm thức Vương Hiểu Linh từng cứu cô, cô không muốn nợ ân tình mà thôi.
“Được.”
Hai người nói xong một trước một sau ra cửa, Hoắc Đại Khánh nghe thấy âm thanh ở cửa thì chạy ra, thấy được vợ mình muốn đi ra ngoài.
“Hai người đi đâu thế?”
“Thanh niên trí thức Vương chưa trở về, chúng tôi đi ra ngoài xem, ông ở nhà ngủ đi.”
Bảo ông ấy ngủ đi, như vậy sao ông ấy có thể ngủ nổi, vì thế cũng đi theo tìm.
Bây giờ đã tạnh mưa.
Lục Hướng Noãn mới đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu nói với hai vợ chồng Vương Quế Anh:
“Đến khu thanh niên trí thức đi ạ.”