Cuối cùng Lưu Học Kim tức tới mức trực tiếp đạp vào mông anh ta, sợ lát nữa anh ta lại nói mấy lời linh tinh, liên lụy tới mình.
“Lưu Học Kim, anh đá tôi làm gì, tôi đang xem… Xem náo nhiệt… Đoàn… Đoàn trưởng anh về… Về rồi ạ.” Anh ta ngẩng đầu đang chuẩn bị giáo dục Lưu Học Kim một trận, không cẩn thận thấy được Hoắc Cảnh Xuyên ở phía trước anh ta, anh ta sợ tới mức đại não trống rỗng, không biết nên nói gì mới tốt.
“Xem náo nhiệt ư?” Hoắc Cảnh Xuyên không chút quan tâm hỏi.
“… Không… Không không… Đoàn trưởng.” Hứa Đạt Nhạc đột nhiên cảm thấy đầu lạnh lẽo không biết là vì sao, vẻ mặt như chó săn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
“Vậy sao, đi ra ngoài vác vật nặng chạy 20 kilomet.” Hoắc Cảnh Xuyên cũng không vạch trần anh ta, trực tiếp hạ mệnh lệnh.
“Đoàn trưởng.” Hứa Đạt Nhạc vừa nghe là 20 kilomet, đầu lập tức choáng váng, lại nghe vác vật nặng, hai chân không biết cố gắng của anh ta lập tức run lên.
“Lại thêm 5 kilomet.”
“Rõ.” Bởi vì Hứa Đạt Nhạc biết, nếu mình lại cò kè mặc cả, chắc chắn không chỉ là 25 kilomet.
Anh ta chào kiểu quân đội với Hoắc Cảnh Xuyên, chấp nhận số mệnh chạy bộ chạy lấy người.
Thực ra trong lòng trong lòng đã khóc lóc thảm thiết.
Phải biết răng danh hiệu Diêm Vương mặt lạnh của Hoắc Cảnh Xuyên, cũng không phải là danh hiệu suông.
Mà Lưu Học Kim đứng thẳng, khóe miệng không che giấu được ý cười nhìn Hứa Đạt Nhạc, nhưng anh ta cũng không vui vẻ được bao lâu.
Bởi vì anh ta cũng bị Hoắc Cảnh Xuyên phạt vác vật nặng 25 kilomet.
Khi Hứa Đạt Nhạc đang nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ thấy Lưu Học Kim tới, vừa tới vừa có gương mặt khóc tang, lập tức cười còn tươi hơn hoa hướng dương.
“Đều tại anh vừa rồi không nhắc nhở tôi, nếu không tôi còn cần chạy sao?”
“Tôi không nhắc nhở anh ư, tôi đã dùng chân đạp, còn trách tôi không nhắc nhở anh.” Lưu Học Kim tức giận nói, đều tại tên khốn nạn này làm hại mình bị liên lụy.
“Nhìn quá mê mẩn, ha ha, người anh em ân tình này tôi nhớ trong lòng.” Hứa Đạt Nhạc vừa chạy vội đuổi theo, vừa ôm bả vai anh ta.
“Cút sang một bên, đừng chạm vào ông đây.” Sau khi nói xong thì ghét bỏ hất tay trên vai mình ra, sau đó chạy nhanh hơn.
Chạy xong sớm thì sớm bớt việc.
Hoắc Cảnh Xuyên về phòng lấy hành lý của mình, sau đó rời đi.
…
Bởi vì trước đó Hoắc Đại Khánh đã nói rõ, phải đi xây nhà cho thanh niên trí thức mới xây nhà cho Lục Hướng Noãn, cho nên mấy ngày này vẫn luôn khua chiêng gõ mõ sửa nhà cho thanh niên trí thức.
Phí dụng sửa nhà cho đám thanh niên trí thức là trong đội trả, không lấy tiền của thanh niên trí thức.
Bởi vì đây là tài sản của đội, nếu là do người tạo thành Hoắc Đại Khánh còn có thể có lý do bắt đám thanh niên trí thức trả.
Nhưng rất rõ ràng, thiên tai không liên quan tới bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng tổn thất một chút.
Tuy người trong đội có chút tâm bất cam tình bất nguyện, bởi vì hiện giờ trong đội vốn đã mắc nợ, nhưng vẫn nghe theo khuyên bảo của đại đội trưởng.
Đám người ở khu thanh niên trí thức cũng không nhàn rỗi, khi xây nhà đám thanh niên trí thức nam đều xắn tay áo tới giúp đỡ.
Tuy không biết làm nhưng đều chịu khó học, cho nên mấy ngày nay cũng học ra dáng ra hình, nhưng thật ra vẫn kém mấy người thường xuyên làm trong đội.
Nhưng ít nhất nhà ở lại có lỗ thủng to cũng có thể tự mình sửa, không cần lại làm phiền người trong đội.
Chẳng qua mấy ngày nay Vương Chí Văn và Hứa Gia Ấn bị phơi hơi đen.
Mà đám thanh niên trí thức nữ, giống y như hamster tích trữ đồ ăn qua mùa đông, đến trên núi hái nấm có thể ăn, sau đó phơi hết lên cho vào túi.
Giữ lại đến mùa đông nấu canh, xào đồ ăn gì đó.
Lục Hướng Noãn thậm chí còn phát hiện một mảng rộng mộc nhĩ ở trên núi, thế cho nên mấy ngày nay Hoắc gia mỗi ngày đều ăn các món ăn liên quan tới mộc nhĩ.
Ví dụ như rau trộn mộc nhĩ, canh rau dại mộc nhĩ, mộc nhĩ xào ớt cay…
Thậm chí còn mấy món linh tinh mà Lục Hướng Noãn không biết tên, quả thực chính là khiến Lục Hướng Noãn ăn đến phát chán, chuyện này khiến cô thường xuyên hoài nghi nếu mình lại ăn mộc nhĩ cũng sẽ biến thành mộc nhĩ.
Cho nên tương lai nếu sống tốt hơn, Lục Hướng Noãn không muốn thấy hai chữ mộc nhĩ này.
Nhưng cho dù ăn như vậy cũng không ăn hết, sau đó Vương Quế Anh phơi khô hết mộc nhĩ hái xuống, để lại cho mình một ít, dư lại chia đều cho Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh.