“Các cháu ăn nhiều một chút, sau này muốn ăn thì cứ tới đây, thím nấu cho các cháu.” Vương Quế Anh thân thiện nói, mấy ngày nay thật sự là ở chung với mấy thanh niên trí thức sinh ra tình cảm.
Nếu không phải trong nhà không có điều kiện không nuôi được nhiều người, bà ấy thật sự muốn giữ bọn họ ở nhà, náo nhiệt một chút.
Đặc biệt là mấy ngày nay, bà ấy cũng thay đổi cái nhìn đối với Dương Thiên Chân.
Chỉ cần không tác quái không ầm ĩ, thì chính là đứa bé ngoan.
“Thím, vậy sau này cháu phải thường xuyên tới thăm thím mới được, cháu rất thích ăn cơm thím nấu.” Vương Hiểu Linh cười nói, nhưng mà cô ấy không làm như vậy, dù sao nhà người nào cũng thiếu lương thực.
“Được, thím ở nhà đợi cháu.”
Đợi bữa cơm này ăn xong, Hoắc Đại Khánh sai hai con trai mình đưa hành lý của Vương Hiểu Linh và Dương Thiên Chân tới khu thanh niên trí thức.
Còn Lục Hướng Noãn, còn phải ở lại đây mấy ngày, đợi nhà mới của cô xây xong mới có thể dọn đi.
Nhưng mà tối hôm nay cô ngủ có chút vui vẻ, bởi vì cuối cùng ngủ cũng có thể duỗi thẳng hai chân.
Khi cô đang ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài cửa có âm thanh, cô giãy giụa rời giường, tính toán có nên đi ra ngoài xem tình hình hay không thì bị Vương Quế Anh đè lại.
Hóa ra là bà ấy cũng bị tiếng động làm tình.
Vương Quế Anh bảo Lục Hướng Noãn tiếp tục ngủ, bà ấy mặc thêm áo vào, đi giày đi ra ngoài xem.
“Ai thế?” Tối muộn vậy, Vương Quế Anh mắt kém không thấy rõ người lắm, sợ là trộm tới nên nắm chặt cái chổi ở cửa, nắm chặt trong tay.
“Mẹ, là con, Hoắc Cảnh Xuyên.” Hoắc Cảnh Xuyên giấu dưới bóng đêm mở miệng.
Anh đặc biệt trèo tường vào, chính là vì không muốn quấy rầy bọn họ.
Không nghĩ tới vẫn đánh thức bọn họ.
Lúc này Hoắc Đại Khánh nghe được động tĩnh bên ngoài cũng khoác áo đi ra, vừa nghe là con trai mình, thì nhanh chóng tiến lên nắm tay anh.
“Sao con đột nhiên trở về, còn không viết thư báo cho nhà.”
“Nhóc ba, con về lúc nào thế?” Vương Quế Anh cũng không cam lòng yếu thế tiến lên hỏi, thuận tiện đẩy Hoắc Đại Khánh sang một bên.
Con trai trở về tâm trạng của Hoắc Đại Khánh tốt đương nhiên không chấp nhặt với vợ mình, bởi vì ông ấy không dám.
Ông ấy là người sợ vợ điển hình.
“Vừa về ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên trả lời ngắn gọn.
“Có đói bụng không, về phòng trước đi, mẹ đi làm bát mì cho con. Muộn như vậy rồi, chắc chắn chưa ăn cơm.” Vương Quế Anh lau nước mắt, kích động nói.
Thật sự là nhớ con trai thứ ba nhà mình muốn chết, đã lâu rồi anh không về nhà, vừa rồi nếu anh không mở miệng nói, bà ấy thật sự suýt nữa không nhận ra.
“Vâng.” Hoắc Cảnh Xuyên thật sự đói bụng, xuống xe lửa anh không đi đâu, mà đi thẳng về nhà.
“Vậy mẹ đi nấu cơm cho con ăn.” Vương Quế Anh nói xong thì chạy về phòng.
“Thím, ai tới vậy ạ?” Lục Hướng Noãn nhìn Vương Quế Anh vô cùng lo lắng tiến vào thì hỏi.
“Nhóc ba nhà thím từ bộ đội trở về, thanh niên trí thức Lục, cháu ngủ trước đi, đừng để ý tới thím, thím đến phòng bếp nấu cơm.” Vương Quế Anh mặc quần áo xong, không đợi Lục Hướng Noãn đáp lời đã đi thẳng ra ngoài.
Khóe miệng không che giấu được ý cười.
Mà Lục Hướng Noãn cũng không tò mò, lại nằm trong chăn tiếp tục ngủ, không biết lăn qua lộn lại vì sao không ngủ được.
Lục Hướng Noãn nằm thẳng trên giường đất, nhìn chằm chằm nóc nhà, đột nhiên trong đầu hiện lên bóng dáng đại đội trưởng có mấy sợi tóc.
Lại liên tưởng tới con trai út của Hoắc gia chưa gặp mặt, có lẽ anh cũng không khá hơn là bao, bởi vì đàn ông bị hói sẽ di truyền, từng có vô số nhà nghiên cứu khoa học đã chứng minh chuyện này.
Ở hiện đại cũng có không ít tài liệu liên quan, đặc biệt là con trai cả và con trai thứ hai của Hoắc gia đều ít tóc, càng thêm chứng minh điểm này.
Cho nên Lục Hướng Noãn còn chưa gặp mặt người ta, đã phác họa ra hình tượng trung niên hói đầu của anh.
Nhưng mà sau đó cô lại cảm thấy mình chắc chắn nhàm chán đến điên lên, mới có thể nghĩ tới mấy chuyện lung tung, nhanh chóng vo tròn chúng nó ném ra sau đầu.
Tuy Hoắc Cảnh Xuyên không biết vì sao cha anh lại kéo anh tới phòng anh cả, nhưng cũng không mở miệng mà đi theo vào.