Mà Hoắc Cảnh Xuyên giống như đặt mình ở bên ngoài, vùi đầu ăn mì, nhanh chóng ăn hết bát mì.
“Ăn no chưa? Chưa ăn no thì mẹ nấu cho con tiếp.” Vương Quế Anh thấy con trai ăn hết bát mì, quan tâm hỏi.
“No rồi ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên nói.
Vương Quế Anh thấy anh ăn no, cũng không nói gì nữa mang bát đi, đến phòng bếp rửa sạch sẽ mới trở về.
“Nhóc ba, ở bộ đội có gặp được người con thích không, nói cho mẹ nghe xem.” Ăn uống no đủ, vậy kế tiếp chính là hôn nhân đại sự.
Lần này Vương Quế Anh không cho anh cơ hội lảng tránh, lập tức mở miệng hỏi thẳng vấn đề.
Lúc này ba cha con Hoắc Đại Khánh cũng nhìn anh với vẻ chờ mong.
“Không có.” Hoắc Cảnh Xuyên không hề nghĩ ngợi nói thẳng, nhiều năm như vậy đều không gặp được người phụ nữ anh động lòng, có lẽ trời sinh có mệnh sống cô độc cả đời.
Hơn nữa anh cảm thấy hôn nhân rất phiền phức, ví dụ như ngời trong đại đội của bọn anh, mỗi ngày ở nhà vừa đánh vừa mắng với vợ, khiến anh đều bị lãnh đạo bên trên gọi tới nói chuyện nhiều lần.
Còn tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi bộ đội.
Vương Quế Anh nghe anh nói như thế, rõ ràng là trên mặt hiện lên chút thất vọng, những người khác cũng thế.
“Vậy con không thích người nào sao?” Vương Quế Anh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, chỉ cần nhóc ba thích là nữ, đừng nói là già trẻ, đẹp xấu, bà ấy đều có thể tiếp nhận.
“Mẹ, con mệt.” Hoắc Cảnh Xuyên cắt ngang lời mẹ mình nói, mệt mỏi xoa giữa mày.
“Đứa bé vừa về, đừng hỏi đông hỏi tây nữa, tránh cho lão tam thấy phiền, mau về phòng ngủ đi.” Lúc này Hoắc Đại Khánh nhìn ra được con trai thấy không kiên nhẫn, mở miệng giải vây.
Vương Quế Anh còn có nhiều lời chưa hỏi được, nhưng mà không vội, nhìn nhóc ba mệt như thế, cũng không quấy rầy anh nữa, nói một câu nghỉ ngơi đi rồi đi trở về.
Ngày hôm sau.
Hoắc Cảnh Xuyên sớm đã rời giường, trời còn chưa sáng đã chạy quanh đại đội Hồng Kỳ ba vòng, đợi anh chạy 10 kilomet xong, mới tinh thần xán lạn về nhà.
Lúc này hai con dâu Hoắc gia đã rời giường nấu cơm, khi thấy em chồng mình đều vô cùng kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc qua đi thì chính là lúng túng, bởi vì bọn họ gả tới đây nhiều năm như vậy, chỉ sợ em chồng mặt lạnh tim cũng lạnh này.
…
Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
Cuối cùng vẫn là Lưu Chiêu Đệ run rẩy nói: “… Em chồng… Em trở về rồi…”
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì đi vào nhà.
Đợi anh không thấy bóng dáng, hai con dâu Hoắc gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Hù chết bà đây, lúc này mới mấy năm không gặp, sao càng ngày càng đáng sợ như thế.
Sau đó hai chị em dâu lại chạy nhanh đến phòng bếp nấu cơm, sợ chậm trễ mọi người đi làm việc.
Lúc này cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng cọ tới cọ lui xuống khỏi giường đất, cầm áo mặc thêm vào, thuận tiện tết tóc thành hai cái bánh quai chèo rủ trước ngực.
Thực ra cô muốn tết thành tóc đuôi ngựa, nhưng mà tóc của cô quá nhiều, rủ xuống làm đầu cô đau.
Cô tính toán đợi rảnh rỗi sẽ tới huyện thành tìm tiệm cắt tóc, cắt tóc mình mỏng đi chút.
Nếu không mỗi lần gội đầu, chỉ riêng làm khô tóc cũng mất rất lâu.
“Chị, chị thật đẹp.” Mỗi lần Hoắc Anh Tử mở mắt ra câu đầu tiên chính là câu này, bởi vì mỗi ngày có thể nhìn thấy chị gái xinh đẹp, mẹ cô bé gọi cô bé về phòng ngủ, cô bé đều không chịu trở về.
Nhưng mà chú út của cô bé còn ở nhà, thì tốt quá.
Mới đầu Lục Hướng Noãn còn có chút không quen đứa bé này khen mình mỗi ngày, nói rất nhiều lần với cô bé đều không có tác dụng, trái lại còn trầm trọng thêm.
Lục Hướng Noãn dứt khoát tùy cô bé, nhưng mà cô bé chỉ nói thật, hiện giờ dáng vẻ thật sự của mình đã khôi phục, đẹp hơn bản thân ở hiện đại mấy lần.
Có thời gian ngay cả Lục Hướng Noãn đều soi gương, đều suýt nữa bị mình mê hoặc.
Thật sự rất đẹp, là loại đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Hiện giờ cô đã cố gắng giảm bớt số lần uống nước linh tuyền, chỉ sợ đến lúc đó sức lực yếu tới mức không cầm nổi cốc nước, vậy thì sẽ xong đời, trừ phi trốn vào không gian.
Nhưng mà muốn cô cai thì không cai được, bởi vì giống như ở hiện đại, thứ này sẽ khiến người ta nghiện.
“Em cũng đẹp.” Lục Hướng Noãn hoàn hồn thuận thế khen cô bé, sau đó bưng chậu tráng men của mình đi ra ngoài rửa mặt.