“Cứ giống như lúc trước là được.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi, để lại Vương Quế Anh không hiểu gì, đứng tại chỗ suy nghĩ.
Lục Hướng Noãn nhìn căn nhà nhỏ thu dọn thỏa đáng, trong lòng vô cùng vui vẻ, đây là ngôi nhà đầu tiên của cô ở dị thời không, cũng là nhà chân chính trên ý nghĩa của cô.
Vì sau này ăn gì không cần mỗi ngày trốn trong nhà vệ sinh, cô quyết định tối hôm nay sẽ mang chăn đệm dọn vào ở, không muốn chậm trễ một giây.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên trực tiếp cầm rìu lên núi đốn củi, lần này anh được nghỉ tổng cộng 20 ngày, hiện giờ đã qua hơn nửa, anh sắp phải về đơn vị.
Cho nên trước khi về đơn vị anh phải chuẩn bị tốt mọi thứ cho cô, tránh cho cô bị mệt.
Khi Lục Hướng Noãn trở lại Hoắc gia, nhân lúc mọi người đều ở đây cô tuyên bố tin muốn chuyển nhà, đồng thời còn đặc biệt cảm ơn hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh đã cho cô ở nhờ mấy ngày qua.
Lục Hướng Noãn tính toán đợi sau này tìm cơ hội cảm ơn, hiện giờ ở bên ngoài toàn thân trên dưới cô chỉ còn thừa 10 tệ Hoắc Đại Khánh đưa cho cô, còn là xây nhà không dùng hết.
Ngoài ra chính là 10 cân lương thực, lần này xây nhà đã tiêu hao sạch sẽ đồ đại đội cho cô vay, ngay cả 10 cân lương thực này cũng là cô xin nghỉ với Hoắc Đại Khánh đến chợ đen lấy lương thực trong không gian ra.
Không có biện pháp, hiện giờ có thêm Hoắc Cảnh Xuyên khó lừa gạt được, tham gia quân ngũ từng tiếp nhận huấn luyện, đặc biệt là không có ô dù gì mà vẫn lên được tới chức đoàn trường, là chuyện thực sự không dễ dàng, vừa nhìn là biết năng lực siêu quần.
Vì đề phòng ngộ nhỡ, Lục Hướng Noãn vẫn quyết định cẩn thận một chút, đống lương thực cô mua ở trong không gian, cho dù là lương thực thô cũng là loại chất lượng cao cấp, tốt hơn lương thực thời buổi hiện giờ quá nhiều.
Đổi cách nói khác, lúa mạch trong không gian của cô thì no đủ, mà đại đội chia cho cô thì nhỏ dài, vừa nhìn là biết không đủ dinh dưỡng.
Hoắc Gia Tề nghe thấy tin dữ này, trực tiếp ôm lấy đùi Lục Hướng Noãn, nước mắt nước mũi chảy ra nói:
“Chị, chị đừng đi, em không muốn chị rời đi.”
Nhưng Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh thì bị cháu trai nhà mình làm cho tức giận trên cánh tay nổi đầy gân xanh, không để lộ dấu vết đi kéo cậu bé ra:
“Khóc nháo còn ra thể thống gì, đứng thẳng.”
Mà Hoắc Gia Tề bị Hoắc Cảnh Xuyên làm cho sợ tới mức từ khóc chuyển sang nghẹn ngào không biết nên nói gì, ấm ức nhìn chú út của mình, một lúc lâu sau mới vô cùng phẫn nộ nói:
“Chú út, chú là người xấu, cháu ghét chú.”
“Ừm.” Lúc này lông mày của Hoắc Cảnh Xuyên mới giãn ra, hoàn toàn không ý thức được vừa rồi là mình ghen.
Mà Vương Quế Anh thì cho rằng Lục Hướng Noãn là bị nhiệt tình buổi sáng của bà ấy dọa sợ mới dọn đi, trong lòng có chút áy náy với con trai út, muốn giữ Lục Hướng Noãn ở lại nhà mình thêm mấy ngày.
Nhưng đều bị Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi từ chối, nhà đã xây xong, cô không cần thiết ở lại đây quấy rầy nhà bọn họ.
“Nhà của thanh niên trí thức Lục đã xây xong, không về nhà mình thì ở đây làm gì? Bà già, cách gần như vậy ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bà đâu cần phải như thế.” Hoắc Đại Khánh thấy vợ mình còn ở bên cạnh lau nước mắt có chút cạn lời nói.
Bình thường chưa từng thấy bà ấy như vậy.
…
Đúng là có chút chuyện bé xé ra to.
Ngay cả hai con dâu của Hoắc gia cũng bị hành động của Vương Quế Anh làm cho mơ hồ, bình thường không thấy bà ấy đối xử với thanh niên trí thức Lục như vậy, ngay cả trước đó không lâu tiễn thanh niên trí thức Vương cũng không nước mắt nước mũi như thế.
“Thím, cháu có rảnh sẽ tới thăm thím mà.” Lục Hướng Noãn cũng mở miệng nói, cô không quá thích ứng bầu không khí này, cô phải chạy trốn.
“Đã nói rồi đấy nhé, nhất định phải thường xuyên tới.” Hiện giờ Vương Quế Anh càng nhìn Lục Hướng Noãn càng thích, ước gì có thể giữ cô ở lại trong nhà.
“Dạ.”
Lục Hướng Noãn không tính toán ở lại Hoắc gia ăn cơm tối, nhưng mà không chịu nổi Vương Quế Anh năn nỉ, cô bại trận không thể không ở lại ăn cơm tối.
Nhưng mà lần này Vương Quế Anh thật sự hơi khắc chế, không còn nhiệt tình giống như trước.
Lục Hướng Noãn tiện tay dùng ga trải giường gói đồ của mình, tính là thu dọn đồ xong.
Hoắc Đại Khánh lo lắng Lục Hướng Noãn không xách nổi, cho nên bảo con trai cả giúp đưa qua.
Khi Hoắc Kiến Thiết định xách qua giúp, chỉ thấy Hoắc Cảnh Xuyên đứng ra, tiến lên giành trước một bước xách đi, giọng điệu thản nhiên:
“Em đưa qua cho.”