Rõ ràng biết là anh ta, nhưng bọn họ không tìm được chứng cứ, chỉ có thể tức giận không làm được gì.
Bây giờ vất vả lắm mới xúi quẩy, bọn họ ước gì khua chiêng gõ trống ăn mừng ấy chứ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn cái đầu mẹ mày, lại nhìn lát nữa ông đây móc mắt các người ra.” Tam Ma Tử thật sự không chịu nổi, mở miệng hùng hùng hổ hổ nói.
Lúc này đám Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn chạy tới, còn chưa tới gần đã nghe những người khác trong đội trêu chọc.
Vương Hiểu Linh tò mò vừa định tiến lên nhìn xem phía trước có gì náo nhiệt, bị Lục Hướng Noãn kéo lại.
“Đừng xem náo nhiệt.” Lục Hướng Noãn lạnh giọng nói.
Vương Hiểu Linh có chút không rõ nguyên nhân nhìn Lục Hướng Noãn, nhưng vẫn thành thật lựa chọn nghe lời cô nói.
Vừa vặn Võ Thắng Lợi cầm kính rơi ra khi vừa rồi chen vào chui ra ngoài.
“Bên trong là gì thế?” Vương Ngọc Hương nhanh miệng hỏi.
“Là… Là…” Võ Thắng Lợi ấp úng nói không nên lời, nhưng mà gương mặt tuấn tú thì đỏ bừng lên.
“Thanh niên trí thức Võ, sao hôm nay anh như đàn bà như vậy, có việc gì nói thẳng ra không được sao?” Lúc này Đàm Phượng Kiều không nhìn nổi, thấy anh ta vẫn luôn không nói, muốn tự mình tiến lên nhìn xem có gì.
Mà khiến một người trẻ tuổi như anh ta đỏ mặt.
Võ Thắng Lợi thấy thế, nhanh chóng tiến lên chặn đường cô ấy: “Cô đừng đi vào, bên trong là một người đàn ông… Cơ thể trần trụi.”
Quá sốt ruột cuối cùng cũng nói ra, Võ Thắng Lợi lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Người đàn ông cơ thể trần trụi ư?”
“Cơ thể trần trụi…”
Những lời này của Võ Thắng Lợi như sấm sét nổ tung trong lòng đám thanh niên trí thức ở đây, mà hiện giờ Vương Hiểu Linh cảm thấy may mắn vì vừa rồi Lục Hướng Noãn giữ chặt cô ấy, không để cô ấy tiến lên xem náo nhiệt, nếu không cô ấy sẽ gặp xui xẻo.
Nhìn thấy một người đàn ông không mặc quần áo, thanh danh của cô ấy chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Đồng thời cũng âm thầm hạ quyết định trong lòng, sau này không thể xem náo nhiệt.
Chỉ có vẻ mặt Lục Hướng Noãn hờ hững dịch sang bên cạnh, sợ lát nữa có người ồn ào lại va trúng cô.
“Đại đội trưởng tới, đại đội trưởng tới.” Trong đám người có người thét to, các đội viên nghe thấy thế phát hiện là đại đội trưởng vội vã tới, nhanh chóng nhường đường cho ông ấy.
Hoắc Đại Khánh tới gần nhìn, phát hiện là Tam Ma Tử trần như nhộng thì nhanh chóng bảo người đưa anh ta xuống.
Tuy các đội viên không vui lắm, nhưng không chịu nổi đại đội trưởng lớn giọng, cho nên không tình nguyện cởi trói cho Tam Ma Tử đang bị treo lên.
Hoắc Đại Khánh lo lắng có ảnh hưởng không tốt, còn cởi áo khoác trên người ném lên người anh ta, che chỗ xấu hổ kia vào.
Tam Ma Tử nhận lấy áo khoác, vô cùng hoảng loạn nhanh chóng vây quanh nửa người dưới của mình.
“Tam Ma Tử, lần này cậu lại đắc tội ai? Ai trói cậu lên trên cây?” Hoắc Đại Khánh thấy anh ta che khuất chỗ cần che xong, mới mở miệng hỏi.
Tam Ma Tử vừa định mở miệng nói chuyện, lại không cẩn thận liếc thấy Lục Hướng Noãn trong đám người, những lời muốn nói đều bị nuốt vào trong bụng.
Nếu anh ta dám nói hơn nửa đêm trèo tường vào nhà thanh niên trí thức, không trèo thành công còn bị lão tam Hoắc gia bắt được, đại đội trưởng sẽ xé anh ta ra.
Đến lúc đó bị thiệt chỉ có anh ta, hơn nữa bảo anh ta khai ra Hoắc Cảnh Xuyên, anh ta cũng không dám.
Trong đội này có ai không biết lão tam Hoắc gia hung ác, hơn nữa anh ta còn chưa quên hôm qua mình bị đánh gần chết.
Cho nên Tam Ma Tử ấp úng nói: “… Không có ai… Tôi tự mình trói mình…”
Anh ta vừa nói như vậy, trong đám người lập tức truyền tới tiếng cười ầm lên.
“Tam Ma Tử, không nghĩ tới anh còn có sở thích như vậy…”
“Sở thích mẹ anh, anh không biết ăn nói thì câm miệng cho tôi.” Vốn dĩ đều lửa cháy đổ thêm dầu, tên khốn nạn này còn thêm củi lửa cho anh ta, Tam Ma Tử tức người này muốn chết, anh ta quyết định lần sau nhất định sẽ trộm hai con gà nhà người này về.
Xem anh ta còn dám kiêu ngạo trước mặt mình nữa không.
“Sao, anh dám làm còn không dám cho tôi nói à, nói không chừng là muốn trộm phụ nữ nhà ai, bị người đàn ông của người ta bắt được, nên lột sạch đồ trói lên cây.” Thiết Đản không chịu thua nói.
Kết quả Tam Ma Tử nghe anh ta nói như vậy, trong lòng hoảng hốt, đôi mắt đảo loạn, nói chuyện cũng lắp bắp.